BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 800

Nếu chính là Tiểu Lý Thám Hoa phóng ra ngọn phi đao đó thì dù cho Mã

Không Quần có thân pháp nhanh như điện cũng phải mất mạng là cái chắc.

Lúc đao chớp lên, thì người đó đã lăn mình ra khỏi cửa, kế đó hắn tung

người lên không.

Vạn Mã Đường chỉ kịp nhận ra người đó mặc y phục màu đen. Trong

thoáng mắt, hắn khuất mình sau bức màn đêm.

Lão thở dài nhổ nhanh mũi đao, rồi đuổi theo liền.
Lão tin chắc người đó chưa chạy đi xa vô luận là ai bị lão giáng cho một

quyền vào cánh chõ cũng không còn đủ sức chạy xa được.

Trăng thượng huyền không sáng lắm, chiếu vào mặt Phó Hồng Tuyết,

gương mặt vốn trắng xanh càng trắng xanh hơn.

Đứng dưới ánh trăng, hắn nhìn khu rừng hoang. Sau lưng hắn là vùng

núi vắng.

Hiện tại hắn không tiền, lại lạnh, lại đói, lại mỏi mệt.
Hắn không có nơi nào để đến, hắn cũng chẳng có nhà.
Còn cảnh nào khổ hơn nữa?
Chỉ có một mối tình, tình đó cũng nằm trong lòng đất lạnh!
Cả đến hung thủ hạ sát nàng, hắn cũng không biết, thì làm sao báo thù

cho nàng? Hung thủ tuy mang tên là Vương Đại Hồng, tuy đã chết rồi, song
không phải là hung thủ chân chánh.

Hung thủ chân chánh phải là kẻ chủ mưu!
Còn mối hận cừu riêng tư, thì hắn cũng chưa báo phục được! Bởi hắn

còn biết tìm Mã Không Quần tại địa phương nào!

Diệp Khai sẵn sàng làm bằng hữu song hắn không tiếp nhận. Chẳng

những thế hắn còn muốn xa lánh chàng.

Nhưng trừ một Diệp Khai ra, chẳng còn ai muốn kết giao với hắn.
Hắn có chết giữa đường, chẳng ai buồn màng đến hắn.
Trần gian tuy rộng song không có một địa phương nào dung nạp hắn.
Hắn mường tượng là kẻ thừa trên cõi đời này.
Tuy nhiên hắn vẫn muốn sống.
Muốn sống, nhưng sống để làm gì? Hắn sẽ dấn thân trên con đường nào?

Mà chắc gì có đường cho hắn dấn thân?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.