BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 85

- Dù cho có lưu lại đi nữa, ít nhất cũng cử động khác hơn mọi người.

Thậm chí, có thể làm một việc gì đặc biệt!

Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Nếu là các hạ, có làm như đã nói đó chăng?
Diệp Khai mỉm cười, chuyển hướng cuộc đối thoại sang đề tài khác:
- Các hạ có biết Vạn Mã Đường hoài nghi người nào nhiều nhất chăng?
Phó Hồng Tuyết điềm nhiên:
- Ai?
Diệp Khai đáp:
- Hai chúng ta, các hạ và tại hạ!
Phó Hồng Tuyết chợt dừng chân, ngưng ánh mắt nhìn Diệp Khai, rồi gằn

từng tiếng:

- Có phải là các hạ chăng?
Diệp Khai cũng dừng chân, rồi từ từ thốt:
- Câu đó, đáng lẽ phải do tại hạ hỏi! Có phải là các hạ chăng?
Hai người cùng đứng lại, cùng nhìn nhau, bất thình lình cùng cười.
Diệp Khai thốt:
- Lần thứ nhất, tại hạ thấy các hạ cười.
Phó Hồng Tuyết buông gọn:
- Biết đâu chẳng là lần cuối!
Hoa Mãn Thiên chợt hỏi:
- Hai vị cười cái chi?
Phó Hồng Tuyết hỏi lại:
- Ở đây cấm cười à? Thấy cái lạ, buồn cười, nên bật cười vậy thôi!
Diệp Khai nói theo:
- Không cho cười thì không cười!
Trong khi họ tiến tới, bên ngoài, tại đại sảnh Công Tôn Đoạn cứ uống,

uống nhiều, uống mãi chẳng biết đã nốc được bao nhiêu rượu rồi.

Vạn Mã Đường chủ nhìn hắn uống, một lúc lâu, thở dài một tiếng, rồi

thốt:

- Ta biết, ngươi muốn say, song cái say vẫn không giúp ngươi giải quyết

được việc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.