-có lẽ anh nói đúng. Nhà còn bông băng không nhỉ?
-Có ít vải, có thể xé ra mà dùng – ông Lamar nói – Để tôi đưa anh em về
đây.
Ông Lamar nhận thấy không khí giữa Jake và Alexandra có vẻ căng thẳng
nhưng không hiểu tại sao. Ông đinh ninh là khi về đến nhà và cứu được
Alexandra, nàng sẽ ôm chầm lấy cháu ông, vậy mà trái lại, nàng lại có thái
độ lạnh nhạt với Jake.
-Cháu đi với chú – Jake nói – Cháu cũng giúp đưa họ về đây.
Alexandra quay đi. Nàng cảm thấy ngực đau như tức thở. Nàng đi nhanh
vào phòng ngủ, rửa những vết máu trên người. Những vết xây xát làm nàng
đau đớn nhưng không vết thương nào sâu và nàng tin là chúng sẽ chóng
lành thôi. Rửa ráy sạch sẽ xong, Alexandra mặc bộ đồ đi ngựa và xỏ chân
vào ủng. Nàng mừng thấy bộ quần áo này che được gần hết các vết thương.
Tuy đêm nay không lạnh nhưng nàng vẫn cảm thấy run rấy, và bộ quần áo
vải dầy này giúp nàng dễ chịu hơn. Nàng bắt đầu chải tóc, gỡ hết những vết
bẩn trong tóc. Nàng úp mặt vào chậu hi vọng cặp môi sưng vù sẽ bớt đau,
nhưng không thấy tác dụng gì mấy. Nàng bèn quấn tóc lại, lau sạch mặt rồi
vội và bước ra ngoài.
Alexandra kiếm được vài tấm vải sạch sẽ, xé ra thành những dải nhỏ để làm
băng. Xong xuôi, nàng xuống bếp với bác Cookie. Bác đã đun 2 nồi nước
sôi và đang nấu món thịt bò hầm. Cà phê cũng đã xong. Bác còn kiếm đâu
được một chai rượu vàng.
Thấy Alexandra bước vào, bác cười nói:
-Trông cô đã tươm tất hơn nhiều rồi đấy. May mà họ đến kịp, Rất tiếc lúc
đó tôi không có cách gì để cứu cô.
Nàng trìu mến bảo bác:
-Lúc đó còn làm gì được hơn thế nữa, bác Cookie thân mến. May mà mọi
thứ kết thúc tốt đẹp. Lát nữa ta băng bó cho mấy người chăn bò để chuyến
đi sắp tới có thể tiến hành thuận lợi.
Tốp chăn bò đầu tiền đã tới. Thoạt đầu họ ngượng ngùng tháy phải phô
những vết thương ra cho cô gái xinh đẹp thấy. Nhưng chỉ một lát sau, họ đã
thấy thoải mái vì Alexandra nhẹ nhàng lau rừa, và băng bó vết thương chu