BIỂN VẪN LẶNG YÊN - Trang 89

Đôi vai Minh Lý rung lên nhè nhẹ. Danh vẫn đứng đó vỗ về cô.

Trong phút giây này Danh mới thấy là Minh Lý yêu mình biết mấy.
Thật tội cho cô, nhưng Danh biết phải làm sao khi tình yêu của anh
cũng đang đi vào con hẻm cụt.

Minh Lý lau nước mắt, đứng vụt dậy:
- Em. em không oán trách anh. Anh đâu có lỗi gì với em..
Cô bước nhanh về phòng để Danh ngồi đó với nỗi bần thần như

người có lỗi. Mấy phút sau, anh nghe Quốc lên tiếng:

- Sao đó mày? Tao biết Minh Lý nó thương mày, tao cản hoài mà nó

không nghe.

Danh ngẩng lên:
- Quốc à, chỗ bè bạn, tao không biết nói sao. Nói thật với mày, tao

thương Minh Lý như em gái.

Giọng Quốc gãy gọn:
- Đến bao giờ mày cảm thấy mệt mỏi với những cuộc tình sóng gió

của mày, thì hãy nghĩ tới Minh Lý, nó sẽ là người vợ tốt.

- Chuyện ấy không xảy ra đâu. Mày tưởng thằng như tao không khổ

vì tình sao?

- Tao chỉ thấy các cô gái khổ vì mày.
- Riêng tao đau khổ vì một người. Mày có nhớ lần tụi mình đi nghỉ

ở biển, có một cô gái đến yêu cầu tụi mình nhường cho một phòng trọ
không?

- Sao lại không nhớ? Lần đó mày đeo dính cô ta, tao còn lạ gì, tên

cô ta là...

- Bảo Anh! Tao đã yêu cô ấy ngay từ khi vừa nhìn thấy mặt. Vậy

mà. duyên nợ cô ấy lại thuộc về người khác.

- Thì thôi chứ tiếc làm gì..?
- Mày nói nghe trớt quớt... Sau ngày cô ấy lấy chồng, tao đau khổ

lắm, tao làm những chuyện điên điên như mày biết đó. Mới đây tao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.