BIẾN YÊU THÀNH CƯỚI - Trang 130

“Sao em biết “mấy người con gái kia” như vậy?”

“Em không biết, nhưng chắc chắn anh biết.” Mặt cô đỏ ửng lên, thoát

khỏi cánh tay anh, cầm quần áo lên mặc lại.

Tại cổng trường học cấp ba của cô trước đây có một con đường nhỏ, cứ

đến tối là sẽ hàng loạt dãy nhà bật đèn đỏ sẫm, còn ban ngày thì mở cửa ra
chỉ toàn thấy đồ dùng dụng cụ của cửa hàng cắt tóc. Rất nhiều người đều
cười mà nói rằng đó là “Phố đèn đỏ”, cô hồi ấy không hiểu nghĩa là gì. Mỗi
lần các bạn học nam trong lớp trêu đùa nhau đều đề cập tới ba chữ đó:
“Hôm qua không ngủ được sao? Không phải là đi “phố đèn đỏ” đấy chứ?”
Lúc ấy lòng hiếu kỳ của cô vô cùng ít ỏi, căn bản không giống các bạn nữ
khác lặng lẽ đi tìm hiểu. Mãi đến khi ở con phố đó xuất hiện một vụ án
mạng, một cô gái bị chém hơn mười nhát dao cho đến chết, trước khi
chết…

Đó là lần đầu tiên Dương Cẩm Ngưng mở miệng hỏi “trần như nhộng”

nghĩa là gì. (khỏa thân)

Một đoạn ký ức xa xôi bất chợt xuất hiện trong đâu như vậy…

(Phố đèn đỏ: hiểu tương tự như “phố vẫy”, “làng chơi” ở VN)

* * *

“Anh còn chưa thấy bao giờ.” Cố Thừa Đông thuận miệng nói.

Cô dùng ánh mắt kỳ quái liếc anh một cái. Thôi thì cô thừa nhận, vừa rồi

lời cô nói ra cũng có một chút thử anh, câu trả lời này của anh coi như cũng
giúp cô thỏa mãn phần nào. Mãi đến khi trời tối mịt, “công việc” dang dở
kia hai người mới hoàn thành xong.

Trong bóng tối, họ tiếp tục dây dưa, triền miên không ngớt…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.