BIẾN YÊU THÀNH CƯỚI - Trang 155

Trên thương trường, Dương Nhất Sâm giống như một đứa học sinh tiểu

học, có rất nhiều thứ không hiểu hết, không nhìn thấu. Nên khi anh thấy Cố
Thừa Đông có thể làm tốt tất cả mọi chuyện, anh không khỏi bội phục.

“…” Kỳ thực cô không hiểu ý anh lăm, “Thịnh Niên có phải gặp chuyện

gì rồi không?”

“Không có gì, đã giải quyết ổn thỏa cả rồi, đừng lo.”

“Bố mẹ hiện giờ thế nào? Rượu ngon của bố còn cất giữ không?”

“Vẫn còn giữ, chờ em và Thừa Đông về cùng uống.”

“Anh không được uống trộm đâu đấy.”

Khóe miệng Dương Nhất Sâm khẽ nhếch lên, chuyện này, một mình anh

đâu thể làm được chứ. Chính là cô đã từng đứng sau giật dây anh lấy bình
rượu mà bố rất thích đem ra uống trộm. Sau đó vì cô lên tiếng cầu xin bố,
anh mới không bị bố nghiêm phạt.

Quá khứ thật đẹp, chỉ là hiện tại hai người…

Hai chữ “đã từng” này, không biết rốt cuộc là biểu đạt cho cái gì.

“Lên xe, anh đưa em về.”.

“Được.”

Hạnh phúc là cái gì?

Dọc theo thảm đỏ trên hôn lễ, cô dâu luôn được bố mình khoác tay đưa

đến trao tận tay cho chú rể. Cô gái sẽ ra khỏi sự che chở của người đàn ông
này, để tiếp tục được che chở, được yêu thương bởi một người đàn ông
khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.