BIẾN YÊU THÀNH CƯỚI - Trang 262

“Tô tiểu tam”, bà tốt nhất chớ quên bà đã coi con trai mình như bùa hộ
mệnh…”

“Dương Cẩm Ngưng, cô câm miệng lại!” Cánh tay đang cầm ảnh của

Diệp Vãn Hi run cả lên.

Quả là những người có duyên với nhau.

Dương Cẩm Ngưng không thèm đếm xỉa đến bọn họ, bước ra khỏi cửa

mới chau mày lại, những tấm ảnh kia rốt cuộc có phải là do Diệp Vãn Hi sai
người chụp hay không? Nếu là phải, cô ta dường như có chút ngu ngốc đi,
nhưng nếu không phải… Vậy là do ai? Gây mâu thuẫn cho cô và Cố Thừa
Đông đối với người khác cũng không có ích lợi gì, sau lưng cô thật sự là
không có ai có thể coi là chỗ dựa vững chắc.

Cô không muốn nghĩ quá nhiều, suy cho cùng thì mấy tấm ảnh kia đều là

sự thật.

Như vậy tính ra, cô nên cảm ơn người đã gửi cho cô những tấm ảnh đó.

Dương Cẩm Ngưng về đến biệt thự Dạ Hoa liền nằm trên giường. Đầu

của cô gần đây cứ cách một khoảng thời gian là lại hoa mắt chóng mặt,
cũng không cần uống thuốc hay tiêm thuốc gì, chỉ cần ngủ một giấc thì sẽ
đỡ. Cảm giác hoa mắt chóng mặt thật là khó chịu, mà cô lại đang cần một
bộ óc thanh tỉnh, nhưng muốn ngủ lại ngủ không được. Cuộc đời cô dường
như bị ai đó sắp đặt từ trước rồi, cô vốn cho rằng sớm muộn gì cũng sẽ vứt
bỏ được hoàn toàn quá khứ, nhưng lại ở một vài thời điểm, một vài chuyện
phát sinh, gặp lại một vài người, lại khiến cô nhớ tới quá khứ.

Quá khứ thực ra cũng không bẩn thỉu, chỉ là bản thân cô không thích.

Không thích?

Những đồ vật không thích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.