“Tôi hận anh thấu xương”. Cô trừng mắt với anh, nghiến từng chữ. Nước
mắt vẫn nhòa trên mặt, thế nhưng thật nực cười, cô đã không quan tâm nữa
rồi.
“Cô nghĩ rằng tôi sẽ quan tâm sao?” Một tay anh kéo, đem cô từ trên mặt
đất kéo đi, mặc kệ cô có khó chịu hay không, anh vẫn kéo cô vào trong nhà.
Cố Thừa Đông ném cô ngã trên giường, tỉ mỉ quan sát vẻ mặt cô, khóe
miêng mỉm cười nhưng tràn đầy vẻ coi thường. Người phụ nữ này, lại lần
nữa khiêu khích vào điểm yếu của anh, liên tục lừa dối anh, vĩnh viễn
không để ý đến lời cảnh cáo của anh.
Anh cho cô cái danh Cố phu nhân, cô còn không biết điều, không ngừng
tình toán với anh. Tốt, lần đầu tiên có người dám giở trò với anh như vậy,
anh cũng không muốn nhân từ.
Trong mắt anh tràn ngập lửa giận, giống như đang bùng cháy trong cơ thể
anh.
Cô hóa đá, nhìn anh cởi áo khoác, cơ thể run lên. Cô vẫn cho rằng anh là
một chính nhân quân tử, cô cho rằng bất cứ khi nào anh cũng giữ gìn phong
độ của bản thân, cô cho rằng anh vĩnh viễn không có mang bộ mặt như vậy.
Thế nhưng bộ dạng anh hiện tại giống như một con sói điên, mà bản thân cô
là một chú cừu non, bất luận không nói lời nào, cô thật sự sợ bộ dạng này
của anh, trong mắt tràn mặt lửa giận như muốn thiêu đốt cô.
“Anh muốn làm gì?” Cô đã lui đến không thể lui nữa. phía sau chính là
tường.
Cô hận không thể xuyên qua bức tường này.
“Cô bây giờ vẫn còn là tam Thiếu phu nhân!” Giọng điệu châm biếm rơi
vào tai cô, trước mắt cô là bộ ngực của anh.