BIẾN YÊU THÀNH CƯỚI - Trang 365

Bà cụ làm cơm xong liền gọi bọn họ ra ăn cùng. Dương Cẩm Ngưng và

Cố Thừa Đông ngồi vào bàn rồi vẫn duy trì thái độ trầm mặc, bởi vì ông và
bà vẫn đang không ngừng cãi cọ. Cụ ông chê cơm của bà nấu không ngon,
bà liền phản kích lại ông có bản lĩnh thì tự đi nấu mà ăn. Do vẫn luôn cãi
nhau nhiều năm như vậy, bọn họ đã cùng nhau trải qua những chuyện vặt
vãnh không vừa ý, lớn có nhỏ có.

Dương Cẩm Ngưng cúi đầu cố nén cười, quay mặt nhìn sang liền phát

hiện đuôi mắt Cố Thừa Đông cũng đang giương lên.

Hạnh phúc có lúc thật sự rất đơn giản, chính là cơm nước đạm bạc như

vậy, cũng có thể tạo nên hạnh phúc.

Dương Cẩm Ngưng cúi đầu ăn cơm, bản thân cô cũng có rất nhiều thứ

tính toán được mất, chỉ sợ rằng những thứ mình bỏ ra lại không được hồi
đáp. Cô vĩnh viễn cho rằng, trước khi người khác từ bỏ mình, thì mình phải
từ bỏ trước đối phương. Cô luôn muốn làm người nắm giữ, nhưng đến cuối
cùng lại phát hiện, vận mệnh của mình đích thực có thể do mình nắm bắt
được, nhưng lại không biết bản thân muốn cái gì, hơn thế nữa, bản thân từ
trước đến nay chưa hề đạt được hạnh phúc như mong đợi.

Ngay cả một thời tốt đẹp cô từng có, đều đã có vết nhơ rồi.

Ăn xong cơm, Dương Cẩm Ngưng chủ động rửa bát, bà cụ không cho,

nhưng cô cố chấp muốn làm một chút việc, bà cụ liền bảo cô đi quét nhà.
Dương Cẩm Ngưng cầm chổi, quét bụi bên trong gian nhà. Mặt đất cũng
không nát xi măng, lộ ra sự lồi lõm không cân bằng, giống như lấy bùn nén
chặt lên nền đất.

Cố Thừa Đông đang ngồi bên ngoài, xem ông cụ đang bện một chú chim,

dùng sợi mảnh của tre biến thành hình dạng con chim, những đứa trẻ gần đó
đều chạy đến bắt ông cụ bện chim, mỗi đứa đều muốn có một con, ông cụ
đều nhận lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.