BIẾN YÊU THÀNH CƯỚI - Trang 376

Canh cá chép rất thơm ngon, canh có màu trắng sữa tản ra hương thơm

nồng đậm trong không khí, không có một chút vị tanh nào, uống vào một
ngụm cả người đều vô cùng dễ chịu, mùi vị đậm nhạt vừa vặn thích hợp,
nhiều hơn một chút thì ngấy, ít đi một chút mùi vị lại không đủ.

Đích thực là món canh vô cùng thơm ngon.

Dương Cẩm Ngưng múc canh bỏ vào bát mình, cũng xúc thêm cơm, đã

rất lâu rồi cô chưa được ăn cơm kiểu như vậy, nhưng biểu hiện của cô bây
giờ cho thấy cô rất mãn nguyện.

Cố Thừa Đông cũng gắp cá, đương nhiên không phải là gắp hết toàn bộ,

con cá chép này vốn không to, xương lại rất nhiều, mà xương lại còn nhỏ
nữa, muốn ăn thịt tuyệt đối là một việc tự tự hành hạ chính mình.

Dương Cẩm Ngưng lại vô cùng mãn nguyện, cô ăn no đến mức bụng tròn

xoe rồi.

Bà cụ thu bát đem đi rửa, Dương Cẩm Ngưng xoa xoa cái bụng tròn vo

của mình, đi ra bên ngoài. Ánh sao trên bầu trời vĩnh viễn luôn đáng yêu.
Mặt trăng và các vì sao mãi mãi luôn bên cạnh nhau. Chẳng phải người ta
nói trên thế giới này không có thứ gì là không biến đổi sao? Nhưng có lúc
nhìn vào mặt trăng trên trời kia, ta sẽ phát hiện ra rằng, thế giới này cuối
cùng cũng có thứ mãi mãi không thay đổi.

Rốt cuộc, có hay không, còn phải xem bản thân mình hi vọng có hay

không.

Dương Cẩm Ngưng nhìn vào chiếc ghế đẩu không xa ở trước mặt, vốn

muốn ngồi, nhưng xem cái bụng của mình, lại không dám ngồi xuống. Ăn
no như vậy rất lâu mới tiêu hóa được, thật sự là rất khó coi mà.

Cố Thừa Đông trầm mặc đứng ở đầu bên kia, cô nhìn không rõ được biểu

tình trên mặt anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.