BIẾN YÊU THÀNH CƯỚI - Trang 430

nhẫn nhịn, tượng trưng cho thoả hiệp đối với cuộc sống và với chính cô. Cô
chỉ là một người bình thường, không làm được chuyện ‘hô phong hoán vũ’,
sẽ không có ai vì bị cô nguyền rủa mà gặp xui xẻo. Cô chỉ có thể đem phẫn
nộ bất bình của mình đè nén lại, bức tranh này chính là kết quả của sự nhẫn
nhịn đó.

“Những điều đáng tiếc trong cuộc sống rất nhiều! Nhiều thêm một điều

cũng không coi là nhiều”

Tô Tây ngơ ngác nhìn bức tranh hồi lâu, trên mặt có chút mất mát.

Dương Cẩm Ngưng thở dài trong lòng, rõ ràng là cô không làm gì, nhưng

nhìn bộ dạng Tô Tây giống như bị cô bắt nạt, nhịn không được lại mở
miệng, “Tôi nói rồi, nếu cậu thích thì cứ lấy đi.”

Tô Tây vẫn có chút rầu rĩ, “Tôi muốn mang đi thi, viết tên của cậu…”

“Ai bảo cậu xen vào việc của người khác?”

“Nhưng mà…” Tô Tây trở nên hốt hoảng, “Không phải cậu rất thiếu tiền

sao? Nếu thi mà được giải nhất sẽ có rất nhiều tiền thưởng, cậu sẽ không
vất vả như vậy…”

Dương Cẩm Ngưng sững sờ, nhất thời cảm thấy cay đắng, người này

cùng học một lớp với cô, cũng chưa từng nói chuyện, vì sao lại biết được
hoàn cảnh của mình? Lại còn nghĩ cho mình như vậy. Khi đó Dương Cẩm
Ngưng hoàn toàn không biết, Tô Tây đã chú ý cô từ lâu, thậm chí còn biết
với tính cách Dương Cẩm Ngưng, tuyệt đối sẽ không chấp nhận sự thương
hại của người khác nên mới không nói thẳng ra ý muốn giúp đỡ cô.

“Tôi nói, không cần cậu xen vào việc của người khác.”

Tô Tây nhìn cô, ánh mắt kiên trì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.