BIẾN YÊU THÀNH CƯỚI - Trang 47

Cô vẫn còn đang đi học, cô làm bộ như mọi chuyện chưa từng xảy ra,

sáng ngủ dậy cô vẫn tưởng tượng nghe được tiếng mẹ gọi mình.

“Ngưng à, Ngưng…” Chỉ có mẹ mới gọi cô như vậy, chỉ có mẹ…

Cô bây giờ không còn được nghe ai gọi tên mình như vậy nữa, ngay cả

trong giấc mơ cũng không có.

Dương Lập Hải và Tả Tần Phương mỗi ngày đều an ủi cô. Tả Tần

Phương thường xoa đầu cô: “Bác rất mong cháu trở thành con gái bác, từ
lâu bác đã mong muốn có một đứa con gái. Cháu… cháu có thể chấp nhận
nguyện vọng của bác không?”

Tả Tần Phương cười ấm áp, ánh mắt giống như nhìn con gái. Đó là một

đoạn ký ức ấm áp nhất cô từng có.

Mười bảy tuổi, cô mất đi mẹ mình, lại có được ba người thân khác, có bố,

có mẹ, còn có… một người anh trai.

Cô không quen, hai tiếng bố mẹ vẫn nói không ra lời. Bọn họ cũng không

gượng ép cô, để cô từ từ thích ứng, không gọi ra lời cũng không sao, gọi cô
chú cũng được.

Cô tới nhà họ Dương, không nói một lời. Mỗi ngày đều đi học rồi về nhà.

Tả Tần Phương đưa cô đi vài lần rồi để cô tự đi một mình. Có đôi khi, cô

cứ nhằm hướng nhà cũ mà về, cho tới khi phát hiện mình nhầm đường, lại
quay lại.

Mỗi lần như vậy cô đều hốt hoảng, rồi lại quay trở về với thực tại.

Trong lúc cô vẫn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, trong lớp không

hề có ai phat hiện ra sự bất thường của cô, cũng không có ai biết biến cố
trong cuộc đời cô. Cô vẫn giả vờ bình thường, giả vờ không có chuyện gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.