BIẾN YÊU THÀNH CƯỚI - Trang 793

Cố Thừa Đông nhắm mắt, “Anh nghĩ em muốn trở lại quá khứ.” Trở lại

lúc đơn thuần tươi đẹp khi còn bé, thời gian ở bên Dương Nhất Sâm.

Cũng giống như cô nghĩ anh không có cách nào quên Tô Tây, lòng anh

cũng cho rằng cô không cách nào từ bỏ được Dương Nhất Sâm. Dương
Nhất Sâm nằm viện, cô suốt ruột như vậy, thậm chí cái gì cũng không quan
tâm. Khi đó anh đã nghĩ, nếu như người nằm viện là anh, cô có thể cũng
quan tâm như vậy không, có lẽ là không.

Quả đúng như người ta nói, phút sinh tử mới biết ai là người yêu mình.

Anh đang suy nghĩ, có đúng hay không trong lúc cô tưởng mình sắp chết,

cô cuối cùng cũng hiểu rõ, điều cô muốn không phải là cuộc hôn nhân này,
mà là đoạn tình yêu bị chia lìa kia.

Cô không biết, anh đã từng đứng ở một góc khuất trong bệnh viện, thấy

cô khóc một mình. Anh chưa bao giờ thấy cô khóc thảm thiết như vậy, để
trốn một người đàn ông. Khi đó chính anh, cho rằng bản thân rất cứng rắn,
nhưng ngay cả làm bộ đi đến phòng bệnh nhìn vợ và anh trai cô ấy, anh
cũng không làm được, anh thậm chí sợ bản thân không không chế được. Vì
thế vội vã rời khỏi.

Anh đứng trên sân thượng của một tòa nhà trong thành phố, tự hỏi bản

thân mình, nếu năm đó Tô Tây không bỏ đi, anh có cố gắng hay không.
Anh hiểu rõ, thực ra anh cũng sẽ cố gắng, cho dù cuối cùng vẫn có thể phải
chấp nhận một cuộc sống không như ý muốn. Nhưng tình tình cảm của phụ
nữ và đàn ông không giống nhau, phụ nữ có thể cả đời chỉ yêu một người,
cả đời không từ bỏ người ấy..

Chuyện đó anh làm không được, nhưng anh lại nghĩ, biết đâu cô làm

được. Anh không thể quên vẻ mặt kiên định của cô khi cô đòi tới bệnh viện
thăm Dương Nhất Sâm.

Vì vậy, anh đành buông tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.