Tại sao người xưa gọi đồng tiền là “khổng phương huynh"?
Không biết các bạn đã chú ý hay chưa? Các đồng tiền cổ, bất luận to nhỏ và có hình dạng như thế nào,
ở giữa bao giờ cũng có một cái lỗ hình vuông.
Thực tế, việc đúc tiền sẽ dễ dàng hơn nếu để một cái lỗ vuông giữa đồng tiền. Sau khi người thợ nấu
chảy đồng và đúc thành tiền, chúng đều có những viền xung quanh rất thô ráp, không tròn. Muốn làm
cho các đồng tiền được tròn, ắt phải dùng giũa mà giũa. Tuy nhiên nếu giũa từng đồng tiền thì sẽ mấất
nhiều thì giờ, thế là những người thợ thông minh đã nghĩ ra cách dành lại ở giữa một cái lỗ, sau đó xâu
tiền vào một cái que và cùng một lúc giũa được nhiều đồng tiền. Nhưng nếu lỗ hình tròn, thì khi giũa,
các đồng tiền sẽ xoay và rất khó giũa. Chỉ bằng cách làm lỗ đồng tiền thành hình vuông, thì sau khi xâu
vào một cái que để gia công, các đồng tiền mới không xoay, và như vậy sẽ rất dễ dàng cho việc giũa.
Đó là nguyên nhân dẫn tới cái lỗ vuông ở giữa mỗi đồng tiền.
Trong đời sống ngày thường, đồng tiền tuy không có sức vạn năng, nhưng không thể nào thiếu nó được.
Mà vật nào không thể thiếu được thì người ta thường đem nó đặt vào một vị trí quan trọng. Trong xã
hội phong kiến thì huynh (anh) là con trưởng trong gia đình, địa vị của huynh chỉ thua có bố, vì thế gọi
đồng tiền là "huynh" thì không có gì thích hợp bằng. Do đó người ta đã tôn xưng đồng tiền là “khổng
phương huynh” (anh lỗ vuông).
TRƯƠNG LƯƠNG NHẤT