BIỂU TIỂU THƯ TRỌNG SINH
Lạc Khuynh
Chương 66: Sát Uy Bổng
<* sát uy bổng : thời phong kiến, phạm nhân bị bắt đi đày, sung quân đến
nơi biên thuỳ, để triệt tiêu khí thế cao ngạo của phạm nhân, trước hết phạm
nhân sẽ bị đánh mười hoặc hai mươi trượng, cây trượng dùng để đánh gọi
là sát uy bổng ~ ở đây có thể hiểu là ra tay trước gây sức ép>
Đúng là thời điểm tốt, xuân ý dạt dào, hoa trong vườn đua nở, một trận
gió thổi qua, hương khí bao trọn quanh người, trên bàn đá có bày ra nước
trà và điểm tâm, thưởng trà ngắm hoa thì đúng là hết ý, nhưng mà giờ phút
này cả đám người đứng ở trong vườn đều câm như hến, ngay cả thở mạnh
cũng không dám thở, chỉ nghe thanh âm cắn hạt dưa.
Tô Tử Mặc đang tra hỏi, Chung Minh thì ở một bên cắn hạt dưa xem
kịch vui.
"Di nương, ngươi là chủ tử, ngươi nói đi". Thần sắc Tô Tử Mặc thản
nhiên, cũng không phẫn nộ hay ra oai cái gì.
Trịnh di nương quỳ trên mặt đất lê hoa đái vũ nói: "Oan uổng cho thiếp,
thỉnh đại nãi nãi minh xét, mặc dù thiếp xuất thân không tốt, nhưng vẫn còn
biết lễ nghĩa liêm sỉ".
Tô Tử Mặc thản nhiên nói: "Nhưng có người tận mắt chứng kiến, nhìn
thấy ngươi cùng Lai Vận tư hội ở phía sau hoa viên".
Trịnh di nương nói: "Là ai đổ oan cho thiếp, xin đại nãi nãi giao ra người
này, để cho thiếp và hắn đối chất với nhau, hỏi hắn sao đang êm đẹp lại
hãm hại ta?".