BIỂU TIỂU THƯ TRỌNG SINH - Trang 135

Tô Tử Mặc bất đắc dĩ nói:"Ta nếu thật nghĩ như vậy, thì sẽ không trễ thế

này còn đến tìm muội."

Nói đến mức này rồi, Chung Minh làm sao còn có thể giận nữa, chỉ là

nhất thời không bỏ được tự tôn của mình, cứng rắn nói:"Mặc dù không phải
là lỗi của ngươi, tóm lại có liên quan với ngươi, chính ngươi cũng thừa
nhận đã lợi dụng ta để thoát thân."

"Cho nên mới đến chịu tội với muội đây", Tô Tử Mặc lấy trong người ra

một món đồ, nói,"Tặng cho muội, không cho phép tức giận nữa."

Chung Minh không chút khách khí tiếp nhận, đó là một cái khăn lụa bên

trong có một chiếc vòng tay, khăn thêu y như cái mà nàng được tặng, màu
trắng có thêu mẫu đơn, cũng là thứ mà ban ngày nàng thấy Tô Tử Mặc
thêu. Chung Minh cầm trên tay cái vòng màu trắng không tì vết, nàng sinh
ra ở nhà giàu sang, tuy không nhận biết được nhiều chữ lắm, nhưng đồ tốt
thì thấy qua không ít, liếc mắt một cái liền nhìn ra đó là dương chi ngọc*,
là loại ngọc rất hiếm thấy, phi thường trân quý, có chút không thể tin được,
"Ngươi đưa cho ta vật quý trọng như vậy?"

<**Dương Chi ngọc hay còn gọi là Bạch ngọc là thượng phẩm trong các

loại nhuyễn ngọc, cực kỳ trân quý. Dương Chi ngọc đúng như cái tên, nổi
tiếng với màu trắng, cùng sự tinh khiết, nếu có lẫn màu khác sẽ không được
coi là Dương Chi ngọc nữa. Ở Vn gọi là vòng cẩm thạch trắng.>

Tô Tử Mặc cười cười nói:"Sao có thể so với muội, vừa ra tay chính là

mấy trăm lượng bạc, ngay cả thu mua nha đầu của ta đều có thể tiêu tốn
năm mươi lượng, phải biết rằng Thanh Nhi phải làm cả năm mới kiếm
được số bạc đó, không trách được Thanh Nhi cứ nói giúp cho muội trước
mặt ta."

Vài lần bị Tô Tử Mặc hiểu lầm, đều là bởi vì Thanh Nhi lắm miệng, cứ

tiếp tục hiểu lầm như vậy thì còn làm ăn được cái gì, lấy bạc chận người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.