Minh: "Phu nhân, một vạn lượng không phải con số nhỏ, phu nhân nên cân
nhắc a".
Chung Minh làm sao không biết, bất quá khó có khi biểu ca chịu đi lên,
nàng tốn chút bạc thì có là gì, nên không chút cảm kích nói: "Chuyện của
chủ tử, khi nào đến phiên hạ nhân các ngươi quản?"
Hạ Hà bị mất mặt, thối lui qua một bên, ba nàng kia tự nhiên cũng không
dám lắm miệng, trơ mắt nhìn Chung Minh cầm ngân phiếu giao cho Tống
Tuấn Kiệt, rồi lại đưa cho cái tên không có ý tốt Trần lão bản.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, Tống Tuấn Kiệt đuổi hết bốn nha hoàn xuân
hạ thu đông đi, sau đó liên tiếp chuốc rượu cho Chung Minh. Chung Minh
vốn là không có tửu lực, huống chi trong rượu còn hạ dược, uống xong ba
chén, liền gục xuống bàn bất tỉnh nhân sự.
Trần lão bản khẩn cấp hướng Chung Minh động tay động chân, Tống
Tuấn Kiệt che giữa bọn họ, vươn tay, Trần lão bản hiểu ý, cười nói:"Hiểu
được hiểu được." Theo trong người lấy ra một vạn lượng kia, đồng thời
xuất ra tờ khế ước, Tống Tuấn Kiệt lại nhìn thoáng qua Chung Minh, uống
rượu đều mê người như vậy, trong lòng có luyến tiếc, bất quá vẫn là khẽ
cắn môi, ở khế ước ấn xuống dấu tay, rồi đưa bàn tay tiến vào vạt áo Chung
Minh, lấy ra chìa khoá cùng sổ sách không bao giờ rời khỏi người nàng,
giậm chân một cái bỏ lại Chung Minh mà đi.
Mới ra tửu lâu, đột nhiên sấm chớp giữa trời quang, may mắn Tống Tuấn
Kiệt nhanh rút về, nếu không đã bị tia sét đánh trúng, người ta hay nói làm
chuyện xấu thì bị thiên lôi đánh, không biết có phải ứng nghiệm hay không,
Tống Tuấn Kiệt không khỏi sợ run cả người, bất quá nếu không bị sét đánh
chết, xem ra mệnh hắn không nên tuyệt, có cái gọi là đại nạn không chết tất
có hạnh phúc đến cuối đời, hiện tại tiền tài của Chung Minh đều do hắn sở
hữu, ngày tốt của hắn đã tới rồi! Nơi đây không nên ở lâu, Tống Tuấn Kiệt
không để ý mưa to tầm tả liền xông ra ngoài.