BIỂU TIỂU THƯ TRỌNG SINH - Trang 239

Tô Tử Mặc cầm lấy cần câu, xách thùng gỗ, nói:"Đi, ta cùng muội đi câu

cá." Nói xong còn bước đi trước, hướng đến bờ sông.

Chung Minh bất đắc dĩ đành phải theo ở phía sau, ngay cả cơ hội một

mình thương tâm, Tô Tử Mặc cũng không chừa cho nàng, nhìn Tô Tử Mặc
mắc mồi câu, vội vàng nói:"Mồi câu tanh lắm, vẫn là để cho ta làm đi, tay
ngươi còn phải viết chữ mà."

Tô Tử Mặc không tranh cùng nàng, ngồi xuống một tảng đá lớn khác,

chụm hai chân lại, cánh tay ôm đầu gối, xoay qua nhìn Chung Minh, Chung
Minh đang gắn mồi câu, đôi tay trắng nõn thon dài thuần thục đem mồi câu
gắn vào lưỡi câu, sau khi vung cần câu thì ngồi nghiêm chỉnh, tập trung
nhìn mặt nước. Tô Tử Mặc vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng làm việc
thật sự của Chung Minh, hoàn toàn bất đồng với tính tình hấp tấp thường
ngày, quả nhiên là "tĩnh nhược xử nữ, động nhược thoát thố"*, ngay cả
phong cảnh cũng bị thất sắc trước dung mạo tuyệt hảo kia, Tô Tử Mặc một
tay chống cằm, có chút đăm chiêu nhìn Chung Minh.

<* Xuất phát từ binh pháp tôn tử, trước thì im lìm bất động như xử nữ,

khiến địch chủ quan tiến vào trận địa, sau đó hành động cực nhanh khiến
địch không kịp trở tay. Dần dần, dùng để chỉ vẻ đẹp ôn nhu kín đáo, thanh
tĩnh bình ổn của thiếu nữ chưa xuất giá.>

Chung Minh chỉ lo nhìn chằm chằm cái phao, không biết Tô Tử Mặc

đang đánh giá nàng, khi câu cá Chung Minh thần kỳ chú tâm, theo như
Tống Văn Thục nói, nếu Chung Minh mà đem định lực lúc câu cá dùng cho
việc đọc sách học chữ, nói không chừng có thể đi thi Trạng Nguyên, Chung
Minh có thể ngồi câu cá suốt một buổi chiều mà không chê buồn chán, dựa
theo tính tình của nàng thì thật sự là hiếm có.

Nước lạnh nên cá cũng đều giấu ở đáy nước, ước chừng qua một nén

nhang, Chung Minh mới câu được một con, sau khi câu lên, chỉ cong cong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.