BIỂU TIỂU THƯ TRỌNG SINH - Trang 240

khoé môi, rồi để cá vào trong thùng, tiếp tục ngồi câu, Tô Tử Mặc ở một
bên cũng không quấy rầy nàng, liền như vậy lẳng lặng nhìn.

Thiệu Thi Dung viết xong bài thơ, ngẩng đầu phát hiện Chung Minh

cùng Tô Tử Mặc đã không còn ở trong lương đình, nàng đương nhiên biết
sở thích của Chung Minh, tìm ra bờ sông, quả nhiên nhìn thấy Chung Minh
đang câu cá, mà Tô Tử Mặc thì ngồi ở một bên cùng nàng, mặc dù không
thấy các nàng cười nói cái gì, nhưng một màn này cũng đã đủ làm cho
Thiệu Thi Dung sinh lòng ghen tị, bởi vì khi Chung Minh câu cá, chưa bao
giờ cho bất luận kẻ nào tới gần.

Phao bị kéo nặng, Chung Minh trong lòng vui vẻ tính giật cần câu, chợt

nghe một thanh âm:"Nguyên lai các ngươi ở đây!" Dây kéo lên liền trống
không, có thể tưởng tượng được tâm tình Chung Minh lúc này là thế nào,
nàng quay đầu lại, nhìn chằm chằm Thiệu Thi Dung, ánh mắt âm trầm như
có thể giết người, Thiệu Thi Dung không khỏi rùng mình một cái.

Tô Tử Mặc đẩy nhẹ vai Chung Minh, nhỏ giọng trách:"sao lại bày ra bộ

dáng như muốn ăn thịt người thế kia, doạ đến Thiệu cô nương".

Thiệu Thi Dung giả bộ như không thèm để ý, nói:"Ta cũng đâu phải

muốn vậy, không phải là dọa chạy một con cá thôi sao, chút nữa ta mua
mười cân cá đưa đến Chung phủ cho ngươi." Nhìn thoáng qua đám cá nhỏ
trong thùng, lại nói,"Cam đoan là lớn hơn cá của ngươi câu được".

Chung Minh hít sâu một hơi, áp chế cơn tức, mới nói:"Hôm nay ta nể

Mặc tỷ tỷ, không so đo với ngươi, nếu có lần sau, ta không để yên cho
ngươi." Nói xong, xách thùng lên, đem bảy tám con cá mới câu được đổ lại
vào trong nước, nàng câu cá chỉ vì hưởng thụ quá trình câu chứ không phải
để về nấu canh, càng không quan tâm là cá lớn hay cá bé, nhấc cần câu lên,
mang theo cái thùng, lướt qua mặt Thiệu Thi Dung.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.