BIỂU TIỂU THƯ TRỌNG SINH - Trang 242

Chung Minh tất nhiên là hoảng sợ, nàng nhìn quanh bốn phía, sau đó nhỏ

giọng nói với Tô Tử Mặc:"Ta vừa rồi nói không biết chữ là dối gạt người,
nhưng chữ ta viết thật rất xấu, có mấy chữ ta còn không nhận ra được, lần
trước ở nhà ngươi bình tranh chữ, đó là vì ta tin mồm mép của mình có thể
bịa chuyện lừa được ngươi, ta hoàn toàn không biết, ta không thể để ngươi
bị mất mặt ở đây".

Tô Tử Mặc cười nói:"Muội yên tâm, ta chỉ dùng những chữ muội có thể

nhận thức, đừng lo chữ khó coi, chỉ cần có thể viết là được".

Chung Minh vẫn do dự,"Thật sự có thể?"

Tô Tử Mặc gật đầu,"Ta nói có thể là có thể."

Được Tô Tử Mặc khẳng định như thế, đừng nói viết chữ, cho dù kêu

nàng làm chuyện khó khăn hơn thì mặt mày nàng cũng không nhăn một
chút, vén tay áo lên, nói:"Được, vậy ta đây liền thử xem."

Tô Tử Mặc thấy nàng đứng ở nơi đó thân thể cứng ngắc, tư thế kia

không giống như muốn viết chữ, mà như là muốn cùng người đánh nhau,
cười cười, kéo cái ghế ra để cho nàng ngồi, nhẹ nhàng nói:"Đừng khẩn
trương, tùy ý viết, viết tốt thì ta mang về dán lên tường".

Chung Minh áp lực càng lớn hơn , lộ ra nụ cười khó coi,"Cái này thật

đúng là một câu chuyện hài không đáng cười chút nào".

Tô Tử Mặc không thèm nhắc lại, trầm ngâm một lát, từ từ thì thầm:

"Hoàng hôn vũ lạc nhất trì thu,

vãn lai phong hướng vạn cổ sầu.

Bất yếm phù sinh duy thị mộng,

duyến cầu bán thế đãn vô trù.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.