Chung Minh nhìn trà gừng, nhớ tới chuyện ban ngày, lại nóng
giận,"Thiệu Thi Dung nhất định là cố ý, chúng ta lại không chắn đường
nàng, sao nàng có thể không cẩn thận đụng ngươi chứ?"
Tô Tử Mặc thật ra không quan tâm, cười cười nói:"Quên đi, sự tình đều
trôi qua."
Chung Minh nói:"May mắn ngươi không có việc gì, nếu không ta tuyệt
đối không buông tha nàng."
Tô Tử Mặc lại nói:"Chỉ sợ Thiệu cô nương vừa khóc, muội liền mềm
lòng a".
Chung Minh hừ lạnh nói:"Ta làm gì mềm lòng, ta chỉ là bị nàng khóc đến
phiền lòng, không muốn cùng nàng nhiều lời thôi".
Tô Tử Mặc cũng không cùng nàng tranh cãi, bất chợt nói:"Muội có biết
Thiệu cô nương vì sao chán ghét ta không?"
Chung Minh trả lời như hiển nhiên:"đó là vì nàng ghen tị ngươi."
"Chỉ vậy thôi sao?" Tô Tử Mặc nhướng mắt nhìn nàng.
Tim Chung Minh chợt nhảy lên, kỳ thật còn có một khả năng, nàng
không phải không nghĩ tới, chỉ là cảm thấy hoang đường, hơn nữa Thiệu
Thi Dung thấy thế nào cũng không giống, chỉ biết khắp nơi chỉa mũi nhọn
vào nàng, huống chi các nàng từ nhỏ đã nhận thức, nếu là có tâm ý khác,
cũng không đợi cho đến hôm nay, nghĩ đến thất thần, chợt nghe Tô Tử Mặc
nói:"Thiệu cô nương thích muội."