BIỂU TIỂU THƯ TRỌNG SINH - Trang 290

Tô Tử Mặc không dự đoán được Chung Minh đột nhiên chơi xấu, có

chút ngoài ý muốn, càng cảm thấy buồn cười, nói:"Muội ngủ nơi này, ta
ngủ thế nào?"

Chung Minh xê dịch vào trong, ý tứ không cần nói cũng biết.

Tô Tử Mặc bình tĩnh lại, sau đó nói: "Đây vốn là khuê phòng của muội,

để muội ngủ khách phòng, thật đúng là uỷ khuất muội, được rồi, đêm nay
muội ở đây, ta đi biệt viện".

Chung Minh gấp gáp, "Mặc tỷ, ta cũng không ăn ngươi, ngươi trốn cái

gì?"

Tô Tử Mặc cười,"Ta né tránh khi nào?"

"Ngươi không chịu ngủ cùng ta, còn không phải trốn ta sao, hơn nữa,

chúng ta đều là nữ nhân, ngủ chung thì làm sao chứ, ta không phải cũng
thường xuyên ngủ cùng với nương ta sao". Chung Minh liều mạng giả vờ
mang dáng vẻ đứng đắn, kỳ thật tâm tư đã sớm bay xa.

Tô Tử Mặc có chút do dự, đương nhiên không phải bị Chung Minh kích

động, chỉ là không thể tin tưởng cái chuyện nghĩ một đằng nói một nẻo của
Chung Minh, ánh mắt Chung Minh rõ ràng viết lên "Ta đối với ngươi có ý
đồ", nàng sẽ không quên cái ngày Chung Minh hôn môi nàng trên xe ngựa,
nàng cũng buồn bực, lúc ấy không có cho Chung Minh một cái tát, thứ nhất
thật sự là bị dọa đến, thứ hai Chung Minh là nữ hài tử, bị nữ hài tử hôn
cũng không biết có tính là bị khinh bạc hay không. Bởi vì sớm biết rằng có
hôn ước, liền thu hồi phần dục niệm kia, từ nhỏ đến lớn không có ái mộ qua
một người, nếu không có Chung Minh, nàng hẳn là cũng sẽ không có khúc
mắc với Tống Tuấn Kiệt. Dù sao nàng từ rất sớm đã chuẩn bị tốt tâm tư gả
cho Tống Tuấn Kiệt, nguyên tưởng rằng Tống Tuấn Kiệt dung mạo xuất
chúng, phẩm hạnh đoan chính, mặc dù không có tài học, cũng là phu quân
có thể phó thác chung thân, không nghĩ tới tương phản to lớn như thế, xác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.