Lúc này Chung Minh chỉ mặc trung y màu trắng, không trang điểm xinh
đẹp bằng ngày thường, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác nàng như
một hoa sen thuần khiết, vẻ chải chuốt thường ngày bị rũ bỏ nhìn càng tự
nhiên, Tô Tử Mặc trong lòng nhận thấy nàng vô cùng xinh đẹp, nhưng lại
mang vẻ mặt ngập ngừng.
Chung Minh có hơi khẩn trương, sợ Tô Tử Mặc nói nhìn mình khó
coi,vân vân....Sự tự tin duy nhất mà nàng có khi đối diện Tô Tử Mặc chính
là diện mạo của mình, nếu ngay cả điều này Tô Tử Mặc cũng thấy chướng
mắt, vậy thì nàng thật không biết dựa vào cái gì để hấp dẫn Tô Tử Mặc
nữa.
Chợt nghe Tô Tử Mặc nói:"Tướng mạo là trời sinh, đẹp hay xấu thì có
can hệ gì, chỉ cần tâm địa thiện lương là tốt rồi."
Chung Minh ra sức gật đầu, thập phần đồng ý với nhận thức này, "Đúng,
tựa như biểu ca ta vậy, bộ dạng dù cho đẹp mắt cũng vô dụng, trong bụng
toàn ý nghĩ xấu, có câu nói như thế nào nhỉ, chính là cái gì vàng cái gì thối
đó".
"Bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa."
"Đúng, chính là câu này." Chung Minh lại thừa cơ nói xấu Tống Tuấn
Kiệt không ít, sau khi nói xong mới nhớ tới, hỏi lại, "Ngươi đừng đánh
trống lảng, ngươi còn chưa nói ta rốt cuộc có nhìn được hay không a".
Tô Tử Mặc nhìn nàng không chớp mắt, một hồi lâu mới sâu kín nói ra lời
khen ngợi,"Đẹp mắt, muội là cô nương mà ta thấy đẹp nhất".
Chung Minh mặt đỏ lên một chút, xinh như hoa đào, đây cũng là lần đầu
người khác khen mà nàng vui vẻ đến vậy, thẹn thùng nói:"Hy vọng lời
ngươi nói là thật lòng".