Tô Tử Mặc cong khoé môi, "Ta nghĩ muội đã nghe khen nhiều rồi, sớm
thành thói quen mới phải, không nghĩ tới còn thiếu tự tin như vậy."
Chung Minh nói:"Ta chỉ là ở trước mặt ngươi mới vậy thôi, người khác
nhìn ta như thế nào, ta không thèm quan tâm".
Tô Tử Mặc không nói tiếp nữa, nàng sợ nói thêm cái gì lại làm Chung
Minh nói ra những điều mình khó tiếp nhận. Tuy nói nàng không chán ghét
ở chung với Chung Minh, thậm chí còn có chút thích, nhưng kêu nàng
giống Chung Minh có thể công khai nói ra mấy lời thích nữ nhân thì thật
đúng là nàng làm không được. Hơn nữa, Tống Tuấn Kiệt không tốt không
có nghĩa tất cả nam tử trong thiên hạ này đều không tốt. Trong sách có
miêu tả rất nhiều về tình yêu giữa nam nữ mà nàng vẫn luôn cố gắng hướng
tới, ví như một câu trong Kinh Thi*, "Dù chết sống hay chia xa, xin cùng
người thề nguyện, nắm tay cả đời, bên nhau đến già", nhìn Chung Minh đột
nhiên nàng lại có loại cảm giác phiền muộn nói không nên lời, chậm rãi thở
dài, cởi ra ngoại sam, nằm vào phía trong giường.
<* một bộ tổng tập thơ ca vô danh của Trung Quốc, một trong năm bộ
sách kinh điển của nho giáo, sáng tác trong 500 năm từ thời Tây Chu đến
giữa Xuân Thu, gồm 311 bài thơ, được coi là sách giáo khoa toàn xã hội
thời đó.>
Chung Minh tất nhiên nhìn ra chuyển biến của nàng, có chút mò mẫm
nghĩ không ra, sau khi nằm xuống bên cạnh người nàng mới hỏi:"Ngươi
làm sao vậy?"
Tô Tử Mặc không có xoay người, mặt vẫn hướng vào trong, nói:"Không
có gì, chỉ là có chút cảm khái."
Chung Minh thấy nàng như thế, cũng không tiện nói thêm cái gì, chỉ
nói:"Vậy ngủ đi." Thổi tắt ngọn nến đầu giường.