Chung Minh nhăn nhó một phen, rốt cuộc dùng thanh âm nhỏ như ruồi
muỗi nói:"Mặc tỷ, ta có thể ôm ngươi ngủ hay không?"
Lúc này Tô Tử Mặc thật ra nghe được rõ ràng, nhưng chưa nói đáp ứng
hay là không, chỉ nhìn chằm chằm Chung Minh.
Chung Minh bị nàng nhìn chăm chú làm hai má ửng hồng, vội
nói:"Ngươi đừng hiểu lầm, ta không có ý gì khác, ta chỉ là...... Chỉ là cơn ác
mộng đáng sợ kia làm ta đến giờ vẫn còn sợ hãi trong lòng, ta muốn ôm
ngươi một chút, tuyệt đối không có ý nghĩ không an phận". Lời giải thích
này không hoàn hảo, càng giải thích càng giấu đầu hở đuôi.
Tô Tử Mặc bật cười ra tiếng:"Muội hoảng gì chứ, ta còn chưa nói cái gì,
ta thấy bộ dáng của muội đúng là có tật giật mình."
Chung Minh giơ lên một bàn tay,"Không có, ta thề."
Tô Tử Mặc nói: "Động chút liền thề, lời thề này cũng thật không đáng
giá tiền, biểu ca muội cũng thường thề trước mặt ta, ta không tin bộ dáng
này chút nào".
Chung Minh không thích nàng đánh đồng mình cùng biểu ca, có chút bất
mãn nói:"Ta cùng biểu ca làm sao giống nhau được."
Tô Tử Mặc nhéo chóp mũi của nàng một chút, ôn nhu nói:"Cho nên ta
không tin hắn, ta tin muội."
Chung Minh bị hành động đột ngột của nàng làm cho tâm trạng phơi
phới, ánh mắt dừng ở khuôn mặt của Tô Tử Mặc, xinh đẹp trắng mịn, cảm
thấy cực kỳ ngon miệng, thật muốn nếm thử một ngụm, bất quá mới vừa
đáp ứng nàng, sao làm trái lại được, đành vụng trộm nuốt xuống nước
miếng, giơ tay qua nắm chặt vòng eo nhỏ, như ôm ấp nhuyễn ngọc thơm
mát, lòng thở dài một hơi, thoả mãn nhắm mắt lại.