BIỂU TIỂU THƯ TRỌNG SINH - Trang 305

Một người đối với mình có hảo cảm hay không, Chung Minh có thể cảm

giác được, Tần công tử này không giống có ý tứ với nàng, chỉ như là có vài
phần bênh vực kẻ yếu mà thôi, Chung Minh lộ ra một nụ cười thật vô tội,
cũng không quên ra hiệu bằng ánh mắt với Tần công tử một chút.

Tần công tử là người thông minh, lập tức hiểu ý, trong lòng buông đi

trọng trách, chậm rãi nói:"Tống huynh cũng đã đến hạ sính, Tần mỗ mạo
muội hỏi một câu, Tống huynh đã tặng lễ vật gì cho Chung cô nương."

Tống Tuấn Kiệt không biết gia thế của Tần công tử cùng Chung phủ khó

phân biệt được cao thấp, chỉ cho là người bình thường ở nơi này, chẳng qua
có dung mạo dễ nhìn thôi, người ở địa phương nhỏ bé sao so được với công
tử kinh thành như hắn, liền đem sính lễ nói hết một lần.

Tần công tử sau khi nghe xong lập tức lộ ra bộ dáng giật mình, nói với

Chung Minh: "Chung cô nương, lời Tống huynh là thật sao?"

Chung Minh gật đầu nói:"Quả thật như thế, ta không thể gả cho ai nhưng

cũng biết là không hợp quy củ".

Tô Tử Mặc ngồi ở một bên vẫn không lên tiếng, chuyên tâm uống trà,

nghe thấy Chung Minh nói, một miệng trà suýt nữa phun ra hết, Minh nhi
này, đúng là chỉ biết nói ẩu, cái gì gọi là không thể gả cho ai chứ.

Tần công tử nói:"Đặt ở người có gia thế bình thường cũng là có thể,

chẳng qua với người ở Chung phủ, không khỏi...... không khỏi rất khó coi".

Rốt cuộc có người nói những lời này ra miệng.

Tống Tuấn Kiệt nổi nóng,"Hai ngàn lượng bạc như thế nào mà khó coi,

ngươi là ai a, nếu ngươi hạ sính thì có thể xuất ra bao nhiêu bạc?"

Chung Minh tỏ ra vô tư hỏi:"Đúng vậy, Tần công tử, ta nghe nói nhà

ngươi ruộng tốt trăm mẫu, hơn mười cửa tiệm, còn có hai tiễn trang*, nếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.