hắn sẽ chạy lấy người, tuyệt đối không ở lâu, Chung Minh muốn gả cho ai
thì gả.
Tống Tuấn Kiệt ngẫm nghĩ xong, nửa khắc không trì hoãn, lập tức đi tìm
Chung Xa Đạt, thấy Tống Văn Thục cũng ở đó, không kiêng dè, trực tiếp
nói ra hết ý đồ.
Tống Tuấn Kiệt nói:"Cô cô, cô trượng, chúng ta người một nhà không
nói hai lời, các người liền cho chất nhi một lời khẳng định, Chung Minh
biểu muội, rốt cuộc là gả hay là không gả?"
Tống Văn Thục nhìn Chung Xa Đạt,"Chàng là chủ nhà, chàng nói đi".
Chung Xa Đạt trầm ngâm một lát, vuốt râu nói:"Nếu nói đến mức này,
vậy chúng ta liền nói trắng ra, đem Minh nhi gả cho ngươi làm thiếp, ta
hoàn toàn không muốn, trước đây sở dĩ đồng ý, đó là ý tứ Minh nhi, hiện
tại Minh nhi không còn tâm tư này, chúng ta đương nhiên vẫn là tôn trọng
nó, cho nên cửa hôn sự này, ta tuyệt không đáp ứng."
Tống Văn Thục ở một bên phụ họa nói:"Ta cũng ý tứ đó, Tuấn Kiệt, nếu
ngươi chưa đón dâu, ta còn đồng ý , chẳng qua ngươi đã cưới Tử Mặc, Tử
Mặc ở nhà của ta mấy ngày nay, ta thấy nàng là một cô nương thật sự tốt,
ngươi phải biết quý trọng, về phần Minh nhi, tuổi còn nhỏ, tính cách thất
thường, thật sự không thích hợp ngươi, ta xác định như vậy".
Tống Tuấn Kiệt sớm đoán được bọn họ nói cái gì, không tiếp tục cố gắng
nữa, chỉ nói:"Dưa hái xanh không ngọt*, nếu cô cô, cô trượng cũng không
đồng ý, vậy việc hôn sự này cho dù miễn cưỡng kết thành, trong lòng cũng
không thoải mái".
<* ~ cố chấp cũng không được, miễn cưỡng không mang lại hạnh phúc>
"Đúng đúng, chính là như vậy". Tống Văn Thục vui vẻ nói,"Tuấn Kiệt,
ngươi rốt cuộc nghĩ thông suốt ."