BIỂU TIỂU THƯ TRỌNG SINH - Trang 373

phong hoa tuyết nguyệt, đó không phải là nơi cô nương nhà đàng hoàng có
thể đi đến.

Chung Minh cười trêu nàng cổ hủ, vỗ vỗ túi tiền bên hông, nói: "Đừng

nói thuyền hoa, cho dù là thanh lâu, chỉ cần bổn tiểu thư có bạc, đều có thể
tự nhiên đi vào". Thấy Tô Tử Mặc đứng yên không nhúc nhích, lại nói,
"Sau khi phụ thân ngươi bắt kẻ thông dâm, khẳng định sẽ đi đầy đường tìm
chúng ta, trốn ở chỗ này, bọn họ có nghĩ cũng nghĩ không ra".

Tô Tử Mặc biết lời nàng nói không sai, huống chi chuyện hoang đường

nào cũng cùng Chung Minh làm rồi, thêm chuyện này cũng không là gì,
liền đáp ứng.

Bà chủ thuyền hoa thấy hai cô nương tuổi trẻ muốn bao hết con thuyền

liền thấy kỳ quái, đợi đến lúc Chung Minh xuất ra bạc, lập tức thay đổi sắc
mặt, cúi đầu khom lưng mời các nàng vào trong, an bài một phen, cuối
cùng còn hỏi, có cần tìm vài cô nương tiếp khách hay không, nói xong che
miệng cười nói: "Coi như ta không có mắt không thấy gì hết, hai vị cô
nương cứ tự nhiên, ta ở ngay bên ngoài, hai vị cô nương nếu có cần gì cứ
lớn tiếng gọi là được".

Chung Minh cho bà chủ thêm ngân phiếu một trăm lượng, nói: "Được

rồi, đi ra ngoài đi, nơi này không có chuyện của ngươi, không có sự phân
phó của ta, ai cũng không được tiến vào".

Bà chủ mặt mày hớn hở rời đi.

Chung Minh quay đầu thì thấy Tô Tử Mặc đã ngồi qua một bên thưởng

thức trà, ngọn đèn chiếu xuống thấy da thịt nàng như mỹ ngọc, mặt mày
như hoạ, giơ tay nhấc chân đều câu hồn người, đúng là xem đến ngây
người, trong lòng chộn rộn, chợt nghe Tô Tử Mặc chậm rãi nói: "Nếu muội
dám động tâm tư, coi chừng ta đẩy muội xuống sông".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.