Chung Minh biết nàng đang cười thầm mình trong lòng nên xấu hổ đỏ
mặt, lấy cớ nói: "Ta là vì muốn nói chuyện thuận tiện hơn chứ không phải
vì chiếm tiện nghi của ngươi".
Tô Tử Mặc không nói gì, dùng chiếc đũa chấm nước trà viết chữ lên bàn.
Chung Minh nghiêng đến gần, muốn nhìn coi Tô Tử Mặc viết chữ gì,
không ngờ Tô Tử Mặc dùng cổ tay áo chặn lại, Chung Minh bất mãn nói:
"Viết cái gì thần thần bí bí, ngay cả xem cũng không cho người ta nhìn
xem".
Tô Tử Mặc cũng là tùy ý viết nguệch ngoạc, chứ trong lòng không nghĩ
gì cả, viết xong rồi mới phát hiện mình đã viết chữ "Minh", tất nhiên không
thể để cho Chung Minh nhìn thấy, tránh cho nàng lại có ý nghĩ kỳ quái.
Không cho xem càng gợi lên hứng thú nơi Chung Minh, nhân lúc Tô Tử
Mặc không chú ý, đẩy ra cánh tay của nàng, đáng tiếc chữ bị nhoè, chỉ mơ
hồ nhận ra đó là chữ "Điểu"*, không khỏi thất vọng, ngày tốt cảnh đẹp, lại
có đại mỹ nhân như mình ngồi trước mặt, còn tưởng rằng Tô Tử Mặc viết
cái gì hợp tình hình, lại không nghĩ rằng viết một chữ không liên quan gì
hết, Chung Minh cảm thấy hơi nản, lại hỏi: "Ngươi rốt cuộc đã nói cái gì?".
<*Chữ Minh
鸣 bị nhòe mất nét đầu thành chữ điểu : 鸟 >
Tô Tử Mặc bị nàng quấn lấy không có cách nào khác, đành phải nói: "Là
muội muốn ta nói, nghe xong không được phép nổi giận".
Chung Minh liên tục gật đầu.
Tô Tử Mặc liền đem lời nói ở Thiên Hương Lâu thuật lại một lần: "Ta
thấy muội lớn lên rõ là bộ dáng thuần lương vô hại, không nghĩ tới khi giở
trò cũng đầy thủ đoạn, về sau ở chung với muội cần phải cẩn thận hơn,
không chừng ngày nào đó cũng bị muội lừa mất".