Thiệu Thi Dung nhìn thấy Chung Minh, nãy giờ vẫn nín thở một hơi,
nhiều ngày không gặp, Chung Minh cơ hồ không thay đổi gì nhiều, có điều
trên người thêm vài phần ý vị, cũng càng phát ra mê người, Thiệu Thi
Dung cố gắng giữ bình tĩnh, rồi mới nói: "Nếu không thuận tiện, ta ở khách
điếm cũng được".
Tống Văn Thục vội nói: "Không được, trước khi đi, nương con đã giao
phó con cho ta, nếu con xảy ra chuyện gì, ta trở về làm sao giải thích cùng
nàng được, cứ ở đây, đừng để ý Minh nhi, nơi này còn chưa tới phiên nó
nói chuyện đâu, con cứ theo ta đi vào". Nói xong liền dắt tay Thiệu Thi
Dung đi vào trong.
Chung Minh không thể ngăn cản, chỉ lo lắng Tô Tử Mặc nhìn thấy Thiệu
Thi Dung sẽ hiểu lầm, vội vàng trở về báo trước một tiếng.
Tô Tử Mặc đang ở nhà kho kiểm kê, nhìn thấy Chung Minh, ngạc nhiên
hỏi: "Mẫu thân muội đến sao không lo thăm hỏi, lại chạy đến nơi này, ta xử
lý xong chuyện ở đây liền đi qua đó".
Chung Minh tiến lên muốn hỗ trợ, Tô Tử Mặc sợ nàng càng giúp càng
loạn, không cho nàng nhúng tay, giao danh sách trong tay cho Thanh Nhi,
để Thanh Nhi ở trong này quan sát, còn nàng cùng Chung Minh đến trong
viện, chọn băng ghế đá dài ngồi xuống, lúc này mới hỏi: "Nói đi, có chuyện
gì?".
Chung Minh bội phục nói: "Thật sự là cái gì cũng không thể gạt được
ngươi".
Tô Tử Mặc liếc nàng một cái, "Chứ muội cũng có lúc vô sự hiến ân cần
sao".
Chung Minh cười nói: "Ta nói nhưng không cho phép ngươi giận nha".
"Nếu muội sợ ta giận thì đừng nói là được".