ngoan nằm yên ở nơi đó, tùy ý cho nàng khinh bạc, duy nhất không được
hoàn mỹ chính là Tô Tử Mặc vẫn nhắm mắt lại, làm Chung Minh cảm thấy
có chút không hài lòng.
"Mặc tỷ tỷ, ngươi là thẹn thùng không dám nhìn ta sao?".
Tô Tử Mặc biết rõ Chung Minh đang nói khích nhưng vẫn mở mắt ra,
nhìn thấy Chung Minh không biết khi nào đã cởi hết y phục, trên người
không còn một mảnh, Tô Tử Mặc làm sao có thể nhìn Chung Minh loã thể
mà không xấu hổ, ánh mắt không biết đặt ở nơi nào, quẫn bách đến đỏ
bừng mặt.
"Mặc tỷ tỷ, ta đẹp không?", da mặt Chung Minh trái lại thật dày, rõ ràng
người cởi sạch chính là nàng.
Rốt cuộc Tô Tử Mặc vẫn là Tô Tử Mặc, sao có thể bị khí thế Chung
Minh áp bức đến không dám nhìn, Chung Minh không phải muốn nàng
nhìn sao? Vậy thì nàng đơn giản thoải mái nhìn một hồi, khuôn mặt hồng
nhan hoạ thuỷ kia của Chung Minh tất nhiên là xem cả trăm lần cũng
không thấy chán, mà cái thân thể nữ nhân rõ ràng giống như chính mình
này lại làm cho Tô Tử Mặc tràn ngập cảm giác mới mẻ, ánh mắt chiếu từ
dưới lên trên, hai chân trắng nõn thon dài, vòng eo yêu kiều, cánh tay tinh
tế cân xứng, khi ánh mắt dừng ở chỗ cao ngất liền không thể thản nhiên
được nữa, trong lòng có cảm giác khác thường, đột nhiên có chút hiểu được
Chung Minh ham thích cái gì ở nàng mỗi lần hai nàng đối mặt với nhau.
Chung Minh rốt cuộc bị Tô Tử Mặc nhìn đến ngượng ngùng, theo bản
năng tìm chỗ để vùi đầu trốn, nàng thật nhanh tìm được, liền chui vào trong
ngực Tô Tử Mặc, nơi đó vừa mềm vừa thơm lại thoải mái, đã vậy Tô Tử
Mặc còn nhìn không tới được nàng.
Ánh mắt Tô Tử Mặc càng phức tạp, ước nguyện ban đầu của nàng vốn là
bất cứ giá nào cũng phải phóng túng một lần, giờ phút này lại phát sinh