BIỂU TIỂU THƯ TRỌNG SINH - Trang 556

mức kiêu ngạo, cười lạnh hai tiếng, "Chỉ bằng những lời ngươi nói vừa rồi,
ta có thể cho ngươi hai cái tát, Tiểu Cúc, ngươi lên đi".

Tiểu Cúc là nha đầu hầu hạ Phùng di nương, bị Phùng di nương phạt quỳ

suốt cả buổi sáng, Chung Minh đến đây mới làm chủ cho phép nàng đứng
lên, lúc này chân còn bị tê, đứng yên không nhúc nhích. Không nói tới
Chung Minh vừa nãy giúp nàng, thì ngày thường nàng cũng nghe bọn hạ
nhân tán gẫu, đều nhắc tới thiếu nãi nãi cùng biểu tiểu thư tốt thế nào. Từ
sau khi thiếu nãi nãi làm chủ gia đình, chưa bao giờ cắt xén tiền lương, khi
có chuyện còn đồng cảm với họ, cũng chưa từng cố ý làm khó dễ bọn họ,
không hổ là thiên kim đại hộ, có tri thức hiểu lễ nghĩa dịu dàng đoan trang.
Còn biểu tiểu thư tuy tính tình hơi xấu nhưng tâm địa vẫn tốt, nếu ai may
mắn giúp được biểu tiểu thư việc gì thì tiền thưởng có thể bằng tới mấy
tháng tiền tiêu vặt, nhưng cái người vừa mới vào nhà-Phùng di nương này,
chẳng qua cũng chỉ xuất thân là nha hoàn, vậy mà lại khắp nơi ra vẻ ta đây
chủ tử hơn người, thiệt tình không làm cho ai thích nổi, còn tệ hơn cả Trịnh
di nương.

Phùng di nương thấy Tiểu Cúc không nghe lệnh, lập tức tiến lên kéo lỗ

tai nàng, mắng: "Nha đầu chết tiệt kia, lỗ tai điếc rồi sao, gia gọi ngươi,
ngươi không nghe thấy sao?".

Tiểu Cúc khóc lớn hơn, "Di nương tha cho nô tỳ đi, nô tỳ sao dám ra tay

với biểu tiểu thư".

Phùng di nương thoại lý hữu thoại* nói: "Không có mắt à, nhà này họ

Tống, gia là chủ nhà, gia nói mà không nghe thì ngươi nghe ai nói?".

<* lời nói có hàm ý khác bên trong>

Tiểu Cúc vô cùng ủy khuất: "Lão phu nhân nói, khi thiếu nãi nãi ở đây

thì phải nghe thiếu nãi nãi phân phó".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.