vào trong mắt, chỉ sợ nàng lớn tiếng la lên kéo quan binh tới đây mà thôi,
lại thấy dáng vẻ Thiệu Thi Dung mười sáu mười bảy tuổi trông rất đoan
chính, nếu bán vào thanh lâu có thể được giá tốt, nhất thời lão nổi lên lòng
xấu xa, nghĩ tìm một cơ hội đánh nàng ngất xỉu.
Hàn Thu San thấy ánh mắt phụ thân gian tà, biết lão nổi lên ý đồ xấu,
mặc dù nàng không biết lai lịch Thiệu Thi Dung nhưng chắc hẳn đây là
người tốt, vội vàng che phía trước Thiệu Thi Dung, dang hai tay ra, quay
đầu nói với Thiệu Thi Dung: "Vị cô nương này, ngươi đi nhanh đi, lòng tốt
của cô nương, Thu San ghi nhận trong lòng".
Lão nhân thấy nàng phá hoại chuyện tốt của mình, tức giận: "Nha đầu
chết tiệt kia, ăn cây táo, rào cây sung!".
Thiệu Thi Dung không ngốc, nhìn ra tình hình bất ổn, nơi này không
phải Thương Đồng trấn, bên người nàng ngay cả một tên tùy tùng đều
không có, tình cảnh thật khá nguy hiểm, chống lại ánh mắt hung ác của lão
nhân, lòng nàng cũng có chút khiếp sợ, âm thầm hối hận mình không nên
nhiều chuyện. Nàng đã nghĩ muốn rời đi, có điều nhìn thấy thân thể mỏng
manh yếu ớt của Hàn Thu San che trước mặt mình, sinh ra vài phần không
đành lòng, nếu nàng đi rồi, vị San nhi cô nương này chỉ e không có kết
cuộc tốt, hoặc là tiếp tục "bán thân táng phụ", hoặc là bị bán vào thanh lâu,
cô nương tốt thế này thật sự đáng tiếc. Khế ước bán thân còn trong tay,
nàng nảy ra chủ ý tuy có hơi lo sợ, lui vài bước về hướng cửa thành, cách
khá xa lão nhân rồi mới nói: "Ngươi xem như vậy được không, ta từ bỏ
bạc, coi như mua San nhi cô nương, chỉ có một điều kiện, từ nay về sau,
ngươi không được tìm San nhi cô nương".
Lão nhân kỳ thật cũng là tên nhát gan sợ phiền phức, không phải thật có
can đảm làm chuyện hành hung gì, mặc dù lão không biết Thiệu Thi Dung
vì sao cố ý mua San nhi, chẳng qua thấy nàng là một tiểu cô nương, liền
muốn lên giá, "Bán cho ngươi đương nhiên được, nhưng mà ta cùng San