BIỂU TIỂU THƯ TRỌNG SINH - Trang 607

Chung Minh biết lão phu nhân sống không được bao lâu nữa, quay lưng

len lén gạt lệ.

Tống Văn Thục nghe thấy trong lòng cũng không dễ chịu, bất quá biết

lão phu nhân không phải nói không có lý, liền nói đùa: "Lão phu nhân là
muốn khoe cho chúng ta biết người có một rương đầy ắp bảo bối, chúng ta
cứ việc mở to hai mắt nhìn là được". Dừng một chút, giả bộ thầm oán giận,
nói, "Nương, năm đó nữ nhi xuất giá, một kiện đồ cưới nương cũng không
cho, hôm nay có phải nên bồi thường cho nữ nhi hay không a?".

Lão phu nhân vỗ vỗ tay nàng, "Bồi, nên bồi chứ". Vừa cười vừa nói với

mọi người, "Ai nhìn thấy cũng đều có phần".

Tô Tử Mặc cùng Chung Minh tất nhiên không đem mấy thứ này xem ở

trong mắt, bất quá muốn làm cho lão phu nhân vui vẻ, Phùng di nương
nghe được cũng mừng khấp khởi trong lòng, nghĩ rằng lát nữa nhất định
chọn thứ đáng giá nhất.

Tống Tuấn Kiệt choáng váng rồi, sao lại tới không đúng dịp thế cơ chứ!

Nếu lúc này rời đi, ngược lại làm cho người ta khả nghi, chỉ có thể kiên trì
ngồi im.

Lão phu nhân phân phó Xuân Lan, Hạ Hà đem của hồi môn năm đó của

bà - chính là rương gỗ đàn nâng đi ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.