BIỂU TIỂU THƯ TRỌNG SINH - Trang 610

Đầu tiên là Xuân Lan "Ôi trời" Một tiếng, đặt mông ngồi phịch xuống

đất, tiếp theo những người khác cũng phát ra thanh âm kinh ngạc.

"Này, cái này......". Lão phu nhân đưa ngón tay run run chỉ vào trong

rương, hô hấp càng khó nhọc, sợ là còn không nói được nên lời.

Tô Tử Mặc ở bên ngoài bị che trước mắt, nhìn không tới tình huống bên

trong, đành phải hỏi: "Có chuyện gì vậy?".

Chung Minh lôi kéo ống tay áo của nàng, nhỏ giọng nói cho nàng,

"Trong rương toàn là đá".

"Đá sao?", Tô Tử Mặc nghi hoặc, giương mắt nhìn lại, quả thật toàn là

đá lớn nhỏ không đồng nhất, chiếm muốn nửa rương.

Lão phu nhân chịu không nổi đả kích, ngã ngồi xuống ghế, Tống Văn

Thục bước lên phía trước đỡ bà, an ủi nói: "Lão phu nhân nhớ lầm rồi
chăng, có khi nào giấu ở rương khác mà không nhớ hay không?".

Đồ đặt trong rương đã vài thập niên, lão phu nhân như thế nào nhớ sai,

hơn nữa bọc vải đựng nữ trang là không sai, còn có nhiều đá đến thế, lão
phu nhân đại khái cũng đã đoán được, có điều chưa hoàn toàn hết hy vọng,
nếu trang sức không có, thì còn ngân phiếu, vội kêu Hạ Hà mở ra một cái
rương khác, bên trong có chăn đệm và y phục, chỉ là phía dưới đáy hòm cất
giấu một hộp gỗ khắc hoa văn tinh xảo.

Lão phu nhân duỗi tay ra, "Đưa cho ta".

Hạ Hà đặt hộp gỗ vào tay lão phu nhân.

Lão phu nhân hít sâu một ngụm, run rẩy mở ra hộp gỗ, khi nhìn đến bên

trong, tay run lên, hộp rơi xuống đất, vỡ thành hai nửa, toàn là giấy Tuyên
rơi ra tán loạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.