Tất cả mọi người đều đoán được chuyện gì xảy ra.
Lão phu nhân nhìn nhìn mấy hòn đá trong rương, lại nhìn nhìn giấy
Tuyên, nhất thời lão lệ tung hoành, đây chính là bà dành dụm nửa đời
người mới tích tụ được a! Còn có của hồi môn năm đó, rồi tín vật thời trẻ
trượng phu đưa cho bà, hết thảy không thấy đâu.
Tống Văn Thục trong lòng xác định chắc chắn đã có người đánh tráo, bất
quá thấy lão phu nhân khóc thương tâm, lại an ủi: "Có lẽ nói không chừng
là giấu ở chỗ khác". Phân phó Xuân Lan, Hạ Hà mau mau đi tìm.
Xuân Lan, Hạ Hà đều kinh hãi, đồ đạc trong phòng lão phu nhân là do
các nàng trông nom, cây kim sợi chỉ đều biết đặt ở chỗ nào, tiền ngân trang
sức luôn đặt trong hai rương này, không thể nào nhầm được, huống chi
rương còn bị khoá lại, lão phu nhân tự mình bảo quản chìa khóa, như thế
nào lại biến thành đá và giấy Tuyên? Cho dù là ai tráo đổi, các nàng đều
trốn không thoát trách nhiệm, biết rõ vô vọng, vẫn đứng lên tìm khắp đông
tây.
Trong phòng bị xáo trộn thành một mảnh hỗn độn, nhưng vẫn không thu
hoạch được gì.
Lão phu nhân nhìn hết thảy trước mắt, ngực càng ngày càng buồn bực,
rốt cuộc nhắm mắt một cái liền hôn mê bất tỉnh.
Mọi người trong phòng cuống cuồng cả lên, ấn huyệt nhân trung, nấu
nước sôi, kêu đại phu, loạn thành một đoàn, chỉ có Tống Tuấn Kiệt thừa dịp
loạn mà chuồn mất.
Đại phu đến đây, bắt mạch châm cứu còn rót thêm một chén thuốc, lão
phu nhân vẫn như trước không tỉnh.
"Lão phu nhân tuổi lớn, vướng bệnh đã lâu, vốn cũng không sống được
bao ngày nữa, lúc này lại vì đau khổ phẫn nộ mà hôn mê, ôi, ôi". Đại phu