Chu công tử tuy là hậu nhân nhà danh môn, còn là thất phẩm giáo uý,
nhưng bình thường vẫn có thói quen chơi cùng bọn binh lính, nên nhịn
không được bộc phát lời thô tục, "Con mẹ nó Tống Tuấn Kiệt, được cái vận
chó gì không biết!".
Hứa Hiểu Hoàn lập tức vung tay đánh hắn một cái, "Ngươi, tiểu tử hồ
đồ, muốn làm xấu mặt nương ngươi sao". Sau đó ngượng ngùng cười với
Tống Văn Thục, "Hài tử này ngày thường quen thô lỗ, chớ chê cười". Tiếp
theo tiếc nuối nhìn thoáng qua Chung Minh, cô nương tốt như vậy lại làm
thiếp cho người ta, mà người sĩ diện như Tống Văn Thục lại có thể chịu
đáp ứng!
Tống Văn Thục sớm bị Chung Minh làm mất hết mặt mũi, chỉ muốn mau
trốn xuống hố, cười ngượng nói: "Nào có, nào có, đáng tiếc hai hài tử
không duyên phận".
Hai người nói lời qua lại, hư tình giả ý, thở dài thở ngắn một phen, Tống
Văn Thục sợ Chung Minh tiếp tục lắm mồm, mau mau tìm cớ đi trước, khá
xa rồi mới giáo huấn Chung Minh một chút, "Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng
đáp trả quanh co với Hứa Hiểu Hoàn kia, mệt con làm mất mặt ta!".
Chung Minh bĩu môi nói: "Minh nhi không phải chỉ là gả cho biểu ca
làm thiếp thôi, có gì mất mặt, nhi tử của người ta còn chưa cưới được lão
bà thì sao a!".
Tống Văn Thục bị nàng làm cho tức giận đến không nói lại được, hôm
nay là thành tâm lên núi cầu phúc cho lão phu nhân, nghĩ vậy nên nén một
bụng hoả để không xúc phạm đến Bồ Tát, sau đó bỏ lại hai nàng, tự mình đi
lên núi, hẹn khi mặt trời lặn thì gặp dưới chân núi.
Chung Minh cũng chỉ mong có vậy, kéo tay Tô Tử Mặc, đi lên núi theo
một đường mòn khác, đến chỗ sườn núi, thấy cây cối xanh um tươi tốt,
dòng suối róc rách, cảnh sắc đẹp không sao tả xiết, nhất thời quên mất mục