đích hôm nay, ngồi xuống một tảng đá bên dòng suối, thân mật dựa lưng
nhau, ngửi hương hoa, nghe chim hót.
"Mặc tỷ tỷ, nếu chúng ta có thể cả đời như vậy thì thật tốt a", Chung
Minh thỏa mãn cảm thán.
Tô Tử Mặc không tự cảm thấy mình có nho nhỏ giận dỗi, mới vừa rồi
chẳng qua Chu công tử nhìn Chung Minh có vài lần, thế mà nàng lại không
vui, tâm phiền ý loạn, không có nghe Chung Minh nói cái gì.
Chung Minh thấy nàng ngây người, không khỏi nâng cao thanh âm,
"Mặc tỷ tỷ".
Lúc này Tô Tử Mặc mới phục hồi tinh thần lại, "Muội vừa nói gì đó, ta
không có nghe thấy".
Chung Minh bắt đầu tò mò, "Ngươi suy nghĩ cái gì a?".
Tô Tử Mặc dùng hai tay nâng khuôn mặt xinh đẹp của Chung Minh, thở
dài nói: "Nam nhân thật háo sắc, còn không biết có bao nhiêu người giống
như Chu công tử thích muội đây".
Đổi là kiếp trước Chung Minh sẽ bởi vì tướng mạo xuất chúng của mình
mà đắc ý, bất quá hiện tại nàng đã biết có tri thức thông minh thì quan
trọng hơn diện mạo bên ngoài, tựa như Tô Tử Mặc vậy, làm cho nàng sùng
bái không thôi, "May mắn là chấm trúng ta, chứ nếu là thích ngươi thì thật
phiền toái rồi".
"Muội nói rõ xem?".
"Ta không thích nam nhân". Bởi vì chuyện kiếp trước, nàng sớm đã hoàn
toàn hết hy vọng với nam nhân, Tô Tử Mặc thì không giống vậy, Tô Tử
Mặc từng chính miệng nói qua nàng thích nam tử có tài có mạo.