Tri Họa lập tức cao hứng, nàng không thể khuyên được Chung Minh,
trong lòng cũng biết Chung Minh giết người sợ là sẽ gặp phiền toái lớn,
nếu người không chết, tự nhiên phiền toái sẽ không còn, chẳng qua nghĩ
đến thương thế người nọ, thiếu mất bộ phận quan trọng không nói, ngực
còn bị đâm một nhát, hơn phân nửa là sống không được, tâm lại trở nên
chán nản.
Ước chừng một nén nhang, bỗng nhiên vang lên một thanh âm hưng
phấn, "Tìm được rồi!".
Tô Tử Mặc cùng Tri Họa nghe tiếng chạy tới, Chung Minh vốn không
muốn để ý, rốt cuộc vẫn ghé mắt nhìn xem.
Lại khổ cực thêm một hồi, cuối cùng mấy tên gia đinh cũng kéo được
người nọ lên bờ, Tô Tử Mặc ngồi xổm xuống, thấy rõ người này đúng là kẻ
ban ngày ngồi cùng một chỗ với Kim mụ mụ, nghĩ tới phản ứng kỳ quái
của Chung Minh lúc đó, không biết giữa bọn họ có ân oán gì, giờ phút này
nàng không thể cho phép mình nghĩ nhiều, thăm dò hơi thở của gã, duỗi hai
ngón tay đặt lên chỗ mạch đập ngay cổ, mày nhất thời giãn ra, thốt lên:
"Mau đưa đến y quán!".
Tri Họa vui mừng, "Ý Tô tiểu thư là hắn chưa có chết?".
"Còn có một mạch đập yếu ớt, hy vọng có thể cứu trở về".
Gia đinh nâng Trần lão bản đi ở phía trước, Tô Tử Mặc nhớ tới một
chuyện, lên tiếng, "Đưa đi Hồi Xuân đường".
Tri Họa cùng bọn gia đinh đều là người Chung phủ, không biết đường,
đành phải nói: "Còn thỉnh Tô tiểu thư dẫn đường".
Chung Minh luôn cúi mặt, nghe được ba chữ "Hồi Xuân đường", đột
nhiên ngẩng đầu, Chung Minh sở dĩ kinh ngạc, là vì kiếp trước nàng cài
bẫy hãm hại Tô Tử Mặc cùng người khác có gian tình, người đó đúng là