BIỂU TIỂU THƯ TRỌNG SINH
Lạc Khuynh
Chương 102: Độc Nhất Là Lòng Dạ Đàn Bà
"Đại tẩu đi rồi sao?". Khi Chung Minh trở lại, đã không thấy Trương
Dĩnh.
Tô Tử Mặc kéo nàng ngồi xuống, "Minh nhi, ta đã nói chuyện của chúng
ta cho đại tẩu".
Chuyện này nằm trong dự đoán của Chung Minh, chỉ lo lắng hỏi: "Nàng
không cười nhạo ngươi chứ?".
Tô Tử Mặc nhướng mày, "Thế nào, muội cảm thấy chuyện chúng ta ở
bên nhau rất doạ người sao?".
"Ta không có nghĩ như vậy". Chung Minh nói, "Người ngoài vốn không
đồng nhất, da mặt ta dày có gì mà sợ, ta chỉ sợ ngươi khó xử".
Tô Tử Mặc có thể hiểu được suy nghĩ của Chung Minh, nháy mắt vừa rồi
lúc bị Trương Dĩnh nhìn đến, nàng xác thực cảm thấy có chút không được
tự nhiên, sau khi nói ra rồi thì lại không còn kiêng dè nữa, ánh nhìn của
người bên ngoài thì có can hệ gì, bất quá là chuyện cười lúc trà dư tửu hậu
thôi. Khi nàng ở tình thế nước sôi lửa bỏng, có ai quan tâm đến sự sống
chết của nàng đâu, vả lại họ cười mình nhất thời chứ nào có thể cười cả
đời? Nàng cũng không muốn vì lấy lòng người ngoài, mà ủy khuất chính
mình, nói: "Ta a, nay đã trải qua gần son thì đỏ gần mực thì đen, ta cũng
không phải sống vì người khác, tội gì phải xem sắc mặt người ta mà sống
chứ? Ta chỉ để ý muội có thật lòng với ta hay không mà thôi".