Chung Minh kinh hỉ trước sự thay đổi của nàng, cảm động nói: "Mặc tỷ
tỷ, trong lòng ta tất nhiên có ngươi, hơn nữa đời này chỉ đối tốt với một
mình ngươi".
"Vừa nghe đã biết là lời nói dối rồi".
Chung Minh vội kêu lên: "Tất cả đều là lời tâm huyết nha".
Tô Tử Mặc chậm rãi nói: "Muội đặt cha nương của muội ở chỗ nào
đây?".
Chung Minh xấu hổ, "Rõ ràng hai chuyện khác nhau, sao có thể nói nhập
làm một".
Sau khi nói cười một hồi, Chung Minh hỏi: "Đại tẩu tỏ thái độ thế nào?".
Tô Tử Mặc nói: "Đều là nữ nhân, nàng có thể lý giải, cho dù không giúp
đỡ nhưng hẳn là cũng sẽ không cản trở".
Chung Minh nghe giọng điệu của nàng, chẳng lẽ là muốn nói thẳng với
Tô Hầu gia?! Nghĩ vậy nên buột miệng hỏi.
Tô Tử Mặc gật gật đầu, "Ta có nghĩ qua, nếu ta muốn hòa ly cùng Tống
Tuấn Kiệt, nhất định phải qua cửa cha ta, thay vì đến ngày sau cũng phải ồn
ào trước mặt cha, không bằng ta chịu đòn nhận tội trước, có điều nếu cha ta
hỏi đến nguyên do, ta không nghĩ mình sẽ nói ra chuyện chúng ta".
Chung Minh vội hỏi: "Vì sao, sợ ngài ấy không đáp ứng à?".
Tô Tử Mặc nói: "Một mặt là vậy, mặt khác ta không muốn cha ta giận
chó đánh mèo sang muội, không bằng đợi chặt đứt quan hệ với Tống Tuấn
Kiệt xong, thuận theo tự nhiên nói cho cha ta sau".
Chung Minh cũng sợ để ấn tượng xấu với Tô Hầu gia, dù sao mai này
nàng sẽ cùng Tô Tử Mặc trải qua cả đời, nếu Tô Hầu gia không tha thứ cho