Sắc mặt Mã Nguyệt Nga trở nên rất khó xem, gắt gao bắt lấy tay Thái
Hà, hỏi: "Làm sao bây giờ, nên làm cái gì bây giờ?".
Thái Nguyệt lắc đầu như cái trống, "Nô tỳ không biết".
Chung Minh không biết đã xảy ra chuyện gì, bất quá dựa vào thần sắc
Mã Nguyệt Nga, cũng đoán không phải chuyện gì tốt, không đợi nàng nghĩ
nhiều, bên ngoài thư phòng liền ồn ào một trận, tiếp theo ngoài cửa xuất
hiện mấy nam nhân, cầm đầu là một gã thân hình cao lớn vẻ mặt dữ tợn, gã
ha ha cười nói: "Trách không được khắp nơi tìm không thấy, nguyên lai
trốn ở chỗ này".
Mã Nguyệt Nga không dự đoán được bọn hắn sẽ tìm được đến nhà, trong
lòng biết trốn không xong, đành phải kiên trì cười làm lành nói: "Tiền lão
gia, không phải đã nói rồi sao, thư thả vài ngày nữa, ta có bạc lập tức đưa
đến quý phủ".
Người vạm vỡ được gọi là Tiền lão gia nói: "Ta đã cho ngươi kỳ hạn, đợi
hoài không thấy ngươi tìm ta, ta cũng chỉ có thể đi tìm ngươi, thế nào, bạc
đã chuẩn bị tốt chưa?".
Mã Nguyệt Nga tái nhợt, lạnh run, hoàn toàn không có nửa phần oai
phong như lúc vừa rồi khiển trách Chung Minh, sợ hãi nói: "Ta đang suy
nghĩ biện pháp, thỉnh thư thả thêm mấy ngày".
"Xem ra là không có bạc". Tiền lão gia chắp tay sau lưng, nhìn nhìn xung
quanh nói, "Cái nhà này mặc dù hơi cũ một chút, nhưng còn ở được, có thể
để giá ba ngàn lượng, ta nghe nói Tống gia còn có hai gian cửa tiệm và
trăm mẫu ruộng tốt, có thể tương đương năm ngàn lượng, nể tình ngươi là
khách hàng lâu năm, tiền lãi mấy ngày nay liền miễn cho ngươi, ngươi ký
vào chỗ này, nợ chúng ta coi như xoá bỏ".
Mã Nguyệt Nga cơ hồ là bổ nhào đến, chỉ kém quỳ gối trước mặt Tiền
lão gia, khóc nói: "Cái nhà này là tổ trạch Tống gia, vạn lần không thể bán,