thuốc, ta thấy thân thể hắn đã khỏi hẳn, khi nói tới sự kiện kia vẫn còn rất
kích động".
Chung Minh đột nhiên hỏi: "Hắn lấy thuốc gì?".
Mạnh Trầm Xuân thật sâu nhìn nàng, sau đó mới uyển chuyển nói: "Chỉ
một ít thuốc trợ hứng".
Chung Minh đã hiểu ra, "Đa tạ đã nói cho ta biết".
Đợi Mạnh Trầm Xuân đi rồi, Tô Tử Mặc mới hỏi: "Muội lại làm chuyện
bí hiểm gì đó?".
Chung Minh kêu Tri Họa và Thanh Nhi chờ ở trên bờ, chính mình cầm
lấy mái chèo đưa thuyền ra giữa hồ, lúc này mới hung hăng nói: "Biểu ca
bản tính khó sửa, chuẩn bị giở trò cũ".
Tô Tử Mặc cân nhắc một phen, mới nghe hiểu lời của nàng, "Ý muội là
hắn lại muốn hại muội?".
"Chỉ sợ còn hơn thế". Chung Minh thuật lại chuyện hôm nay ở Tống
phủ, "Sau khi ta trọng sinh, mặc dù rất nhiều chuyện khác kiếp trước,
nhưng nhìn chung vẫn có vết tích giống vậy, biểu ca hẹn chúng ta đi Thiên
Hương lâu, ta hoài nghi hắn có mưu đồ, mới vừa rồi Mạnh đại phu lại nhắc
tới việc Trần lão bản bốc thuốc, trùng hợp như thế nhất định không sai
được, chỉ không nghĩ tới, hắn vẫn còn chủ ý với ngươi".
Tô Tử Mặc không khỏi nhíu mày, tiếp theo lắc đầu, nói: "Mà thôi, ban
đầu cảm thấy ta và muội dù gì cũng là thê thiếp hắn, tuy chúng ta lưỡng
tình tương duyệt nhưng rốt cuộc là người không đúng trước, chịu tiếng xấu
hồng hạnh vượt tường cũng không tính là oan uổng, hiện tại hắn đã có ý tác
thành, vậy không cần thiết làm chuyện thừa, ngược lại còn bảo toàn cho
chúng ta".