Chung Minh thản nhiên nói: "Biểu ca lo lắng nhiều quá rồi, khó được
ngươi nghĩ xa cho chúng ta đến thế, có điều sau khi viết hưu thư, chúng ta
tốt hay xấu cũng không còn liên quan đến biểu ca".
Bổn ý của Tống Tuấn Kiệt không phải là hưu thê, đuổi các nàng thật ra
đâu có ích gì, nói như thế, thứ nhất để thăm dò các nàng, thứ hai làm cho
các nàng buông lỏng phòng bị để dễ khuyên các nàng uống xong rượu đã
bỏ thuốc, nghe khẩu khí không thèm quan tâm của Chung Minh, hắn cũng
đánh mất tia do dự cuối cùng, nói: "Các ngươi đã không cần, ta đây cũng
không thể nói gì hơn, uống xong chén rượu này, liền như các ngươi mong
muốn".
Tống Tuấn Kiệt đột nhiên sảng khoái, Chung Minh cùng Tô Tử Mặc tự
nhiên đoán được hắn không có ý tốt, hai người liếc nhìn nhau, cùng nhau
nâng chén, uống một hơi cạn sạch chén rượu, lượng thuốc bỏ vào rất đủ,
chỉ trong chốc lát hai người liền chóng mặt nặng nề ngất đi.