"Có biết đi đâu không?", Tô Tử Mặc chưa từ bỏ ý định hỏi.
Tuy rằng Tô Tử Mặc không còn là thiếu nãi nãi Tống gia nhưng hạ nhân
Tống gia vẫn kính trọng nàng như cũ, chẳng qua bọn họ thật sự không biết
hành tung của mẹ con Tống Tuấn Kiệt.
Tô Tử Mặc cũng có thể lý giải, nếu như hai mẹ con hắn mưu đồ xấu xa
thì sao có thể để người khác biết, thất vọng xoay người rời đi, đột nhiên có
thanh âm gọi nàng lại.
"Tô tiểu thư, xin dừng bước".
Tô Tử Mặc quay đầu, là Trịnh di nương, Trịnh di nương từng đáp ứng
nàng, không đem chuyện nàng cùng Chung Minh nói cho Tống Tuấn Kiệt,
cuối cùng vẫn nuốt lời nhưng dù sao Trịnh di nương không có giao tình gì
với các nàng, ngày xưa bị uy hiếp mới nói năng thận trọng, nay Trịnh di
nương vì suy tính cho bản thân nói ra cũng là điều dễ hiểu nên nàng không
nặng lời chỉ trích. Nửa đêm Trịnh di nương xuất hiện ở nơi này cũng không
kỳ quái, sau khi Tô Tử Mặc cùng Chung Minh rời khỏi Tống gia, Trịnh di
nương là nữ nhân duy nhất của Tống Tuấn Kiệt, địa vị ở Tống gia dĩ nhiên
cũng cao hơn, chuyện gió thổi cỏ lay gì đều có thể rất nhanh rơi vào lỗ tai
nàng.
Tô Tử Mặc khẽ gật đầu.
Trịnh di nương ngõ lời mời: "Bên ngoài đêm lạnh, không bằng đi vào
trong uống chén trà nóng".
Tô Tử Mặc biết nàng thật lòng, không có cự tuyệt, "Như vậy đành làm
phiền".
Tô Tử Mặc đã lâu chưa đặt chân vào Tống phủ, nay về lại chốn cũ dĩ
nhiên trong lòng cảm thụ một phen, thuận miệng hỏi: "Gần đây có khỏe
không?".