BÌNH AN CỦA ANH - Trang 155

“Muộn cái gì chứ! Anh thích đàn bà trẻ đẹp bên ngoài, khinh thường

tôi chứ gì! Tên khốn nạn này tôi liều mạng với anh!” Lương Nhu thấy
Thẩm Trung Nghĩa kiên quyết không đồng ý, giống như người mất trí nhào
qua, căn nhà đã từng hạnh phúc ấm áp nay tan nát, tiếng khóc của mẹ như
ngàn lưỡi dao đâm vào ngực thiếu niên, anh đau quá.

***

“Im lặng đi!” Anh hét lên, bả vai yếu ớt sụp xuống, anh thì thào: “…

Im lặng đi.”

Anh mở cửa chạy ra ngoài, đứng trong hành lang cổ họng khô khốc.

Loáng thoáng nghe tiếng mẹ khóc,tan nát cõi lòng cầu xin ba. Hành lang tối
như mực chợt lóe lên tia sáng, tia sáng càng lúc càng lớn, Tiểu Hoa xách túi
rác đứng trong vầng sáng ấy, Hứa Đống bé nhỏ theo sau.

Hứa Đống vui vẻ hô lên: “Anh hai!”

Cổ họng Thẩm Hi Tri đắng ngắt không nói được, anh nghe thấy Tiểu

Hoa quay lại nói với em trai: “Hôm nay em đừng đi với chị, chị đi nhanh
rồi về hát cho em nghe.”

Hứa Đống ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Tạm biệt anh hai.”

Tiểu Hoa đóng cửa, hành lang lại tối om, cô đi đến chỗ Thẩm Hi Tri,

nghe thấy tiếng dì Lương Nhu khóc, cô không biết nên nói gì, buột miệng:
“Em đi vứt rác, anh có muốn đi cùng không?”

Thẩm Hi Tri bất chợt giơ tay kéo cô lại, cúi người ôm cô.

Lồng ngực thiếu niên không lớn nhưng lại ấm áp, Tiểu Hoa không

giãy dụa, ngoan ngoãn để anh ôm. Nếu không phải trong tay cầm túi rác thì
cô đã xoa đầu anh giống như xoa đầu Hứa Đống cục cưng rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.