một công ty game, Tiểu Hoa lúc mới vào nhận lập trình mã và tìm bug, tự
học khóa kỹ sư công nghệ thông tin, nhận được chứng chỉ rồi chính thức
thăng cấp, trở thành quản lí chủ chốt bộ phận kỹ thuật của công ty Mạc Kỳ.
Tiểu Hoa thường nói, cái gã Mạc Kỳ này cuỗm hết may mắn của
người khác rồi, nhúng tay vào cái nào là hot cái đấy, gần đây công ty muốn
lên sàn chứng khoán, nghe nói mời một đội chuyên gia nào đó về, hoành
tráng ghê gớm.
Tiểu Hoa ở sân bay chờ chuyến bay về Nam Thành, gọi điện hỏi Mạc
Kỳ: “Là công thần khai quốc, em được bao nhiêu cổ phần vậy?”
Mạc Kỳ cười: “Em muốn bao nhiêu?”
Các thành viên trong đội Tiểu Hoa vì hạng mục hợp tác nào đó mà
phải ngồi máy bay suốt 7 giờ, mệt mỏi hết sức, đặc biệt là người đứng đầu
như cô phải lo đủ mọi chuyện, trán lại có thêm mấy nếp nhăn, đương nhiên
phải dùng công phu sư tử ngoạm rồi: “Đương nhiên càng nhiều càng tốt,
mọe nó anh không biết mấy gã nước ngoài kia khốn nạn thế nào đâu, bọn
em mệt như chó ấy, mấy ngày nay em nói tiếng Anh muốn ói máu luôn.”
Một cô gái Trung Quốc đứng trong sân bay nói bô bô như vậy, làm
mọi người đi ngang qua thi nhau nhìn, cô vẫn chẳng hề quan tâm, chỉ lo
phàn nàn trách móc.
Mạc Kỳ: “Về rồi nói.”
Tiểu Hoa híp mắt cười: “Rồi rồi, ông chủ nói gì cũng nghe hết.”
Bảy giờ sau máy bay hạ cánh xuống Nam Thành, các nhân viên ai về
nhà nấy, Tiểu Hoa kéo va li về nhà, còn chưa lên lầu đã nghe tiếng chó sủa,
mười một giờ khuya rồi, cả tòa nhà này không có ai nuôi chó, tiếng chó sủa
từ đâu chui ra vậy?