BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 1120

Thật lâu về sau, mỗi lần Bình An nhớ đến hình ảnh chị ấy núp ở góc cầu

thang khóc bi thương và tủi phận thì cô luôn hận không thể xoay ngược
được thời gian, nếu được như vậy thì bằng bất cứ giá nào cô cũng sẽ ngăn
cản việc Trình Vận tự tay mang Hồng Mẫn Nhi tới trước mặt Lương Phàm.
Nhưng có đôi khi, vận mệnh chính là như vậy, con người không thể làm
chủ được.

Dừng máy, Bình An mới thở dài một tiếng.

Nghiêm Túc nhíu mày liếc nhìn cô một cái, “Sao thế?”

“Chị Vận muốn đi Hongkong.” Bình An rầu rĩ nói nhỏ.

“Lương Phàm sẽ cảm động.” Nghiêm Túc cũng không biết nên nói gì,

bởi anh cảm thấy Bình An rất mẫn cảm và chấp nhất đối với chuyện của
Trình Vận và Lương Phàm, tựa như cô đã tự mình trải qua giống vậy.

Bình An cười cười. Cảm động đâu phải là yêu, cảm động chính là thứ mà

tình yêu không cần nhất, bởi một tình yêu chỉ vì cảm động mới ở chung thì
chưa bao giờ lâu dài cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.