BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 1127

Bình An bật cười, đấm một quyền vào lồng ngực anh, gương mặt ửng

đỏ, mắt mang theo ngượng ngùng, “Em muốn đứng dậy.”

“Lúc nào Ba em trở lại?” Nghiêm Túc buông tay ra, ôm cô xuống

giường.

Áo ngủ của Bình An là áo hai dây mát mẻ màu trắng cùng quần short,

lúc ngủ cô có thói quen không mặc áo lót, hai cánh tay trơn bóng vòng
quanh vai Nghiêm Túc, bộ ngực mềm mại đang dán sát vào lồng ngực của
anh như có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người anh đang dần dần tăng
lên.

Đặt cô đứng xuống trên đất, ánh mắt của anh rơi vào mềm mại trước

ngực của cô, con mắt dần dần tối xuống.

“Em đi thay quần áo.” Nhìn thấy dục vọng trần trụi không chút kiêng dè

của anh, Bình An vốn còn định đùa giỡn liền lập tức gióng trống thu binh,
nhanh như chớp chạy vào phòng tắm.

Nghiêm Túc dõi theo bóng lưng cô cưng chiều bật cười, “Anh xuống lầu

chờ em.”

Bình An rửa mặt thay quần áo xong rồi mới xuống lầu. Thấy bóng dáng

cao lớn anh khí bức người của anh đang đứng ở cửa sổ sát đất thưởng thức
cảnh sắc vườn hoa bên ngoài, ánh mặt trời rực rỡ rơi vào khuôn mặt tuấn
mỹ của anh càng làm mặt anh thêm lấp lánh như ngọc, cao quý tao nhã, trái
tim của cô liền nhảy thình thịch mấy cái. Thật không thể tìm được một
người đàn ông nào có thể sánh ngang cùng Nghiêm Túc.

Nghe được tiếng bước chân, Nghiêm Túc quay đầu lại nhìn Bình An,

lông mày giãn ra mỉm cười, “Ăn điểm tâm nhanh một chút, sắp mười giờ
rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.