BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 1276

“Người xấu?” Nghiêm Túc giữ chặt hông cô, đè cô xuống ghế sa lon,

đầu gối tách hai chân cô ra, “Bảo bối, hôm nay sẽ để em thêm kiến thức cái
gì gọi là người xấu.”

Nói xong, một tay bắt lấy hai cổ tay của cô cố định trên đỉnh đầu, một

tay khác gãi vào vùng nhạy cảm trên eo.

Bình An thét chói tai ra tiếng, “Đồ quỷ! Nhột quá...”

Cô uốn éo người muốn thoát khỏi kiềm chế của Nghiêm Túc, nhưng thật

bất đắc dĩ sức lực không bằng người, bị anh chọc ghẹo đến chảy cả nước
mắt, quần áo trên người cũng nhăn nhúm y như cải muối.

Cho đến khi cô thở hết nổi cầu xin tha thứ, Nghiêm Túc mới thả cô ra,

nhưng anh vẫn nằm đè trên người cô như trước, liếm nước mắt vì cười mà
ứa ra trên khóe mắt cô, “Còn thụ thụ bất thân nữa không?”

“Không, em ngày nào cũng cho anh thân.” Gương mặt Bình An ửng

hồng, thở hổn hển cho không khí vào phổi.

“Còn tránh xa người xấu?” Thanh âm của Nghiêm Túc khàn khàn mê

người, trong mắt mang theo ý cười yêu chiều.

Bình An oa một tiếng, ôm chặt lấy cổ anh, “Anh tốt nhất, không xấu chút

nào.”

Nghiêm Túc hài lòng nở nụ cười. Lúc muốn đứng dậy, vừa hạ mắt xuống

nhìn thì hô hấp của anh trong nháy mắt ngừng lại, tầm mắt giao nhau ở
trước ngực cô. Vì mới vặn vẹo giãy giụa nên nút áo trước ngực cô bị bung
ra, lộ ra áo lót lụa viền ren đen, khéo léo xinh đẹp gợi cảm đều rơi vào
trong mắt anh.

Cảm thấy thân thể anh đột nhiên biến hóa, mặt Bình An càng đỏ hơn,

giọng léo nhéo, “Em muốn đứng dậy, anh nặng quá.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.